Trước mắt  hiện  mấy dòng chữ kỳ dị:
【Phì! Nữ chính làm gì  thằng em nào lớn hơn ? Cái lão mặt dày  giả vờ góa vợ tái hôn, thực  từ đầu   bồ nhí và con trai riêng bên ngoài!】
【Mẹ nữ chính vì  chồng ngoại tình nên mới  sốc tinh thần, phát điên đấy.】
Tôi liếc sang tên “em trai hờ” tên Lê Đông khinh khỉnh đáp:
“Mẹ  chỉ đẻ một  , làm gì  em trai nào ở đây.”
Lê Quốc Lập  nịnh bợ:
“Cùng là m.á.u mủ của ba, đương nhiên hai đứa là  em ruột .”
Nhìn gương mặt  rượu chè hút cạn khí sắc của ông ,   thấy ngứa mắt.
Chắc  vì công ty mà tới.
Ba năm , khi bà nội lâm bệnh nặng, tuy vẫn mong công ty nhà họ Lê tiếp tục mang họ Lê, nhưng bà  ưa gì thằng cháu rơi Lê Đông .
Để giành quyền chủ động,  thuê Tần Xuyên làm bạn trai,  thề rằng cả đời  lấy chồng, ai  cưới  thì  về ở rể.
Ba năm qua, nhờ  lèo lái, công ty mới khấm khá  như bây giờ.
Tôi bình thản   bếp, rót một ly vang đỏ.
Lê Quốc Lập đá mắt  hiệu cho Lê Đông.
Lê Đông lập tức chắn ngay cửa phòng :
“Chị , con gái gì mà ngày ngày  ngoài ngửa mặt lăn lộn, khó coi c.h.ế.t  . Bà nội lúc  lú lẫn mới giao công ty cho chị, giờ nên trả  cho em  chứ hả?”
Dòng chữ chèn lên như tát  mặt:
【Cái tên heo c.h.ế.t  chắc ăn luôn cả não    mà dám  mấy lời như thế.】
【Tốt nghiệp trung cấp,   nổi bằng cấp ba, còn đòi quản lý công ty? Mặt dày cỡ nào  trời?】
Tôi lạnh lùng  .
“Chị,   em làm chủ công ty , chị theo làm thư ký cho em. Khi  tiếp khách, chị uống vài ly, hát vài bài, khách nào mà chẳng ký hợp đồng?”
Tôi vung tay, tát thẳng  mặt.
Tên béo bẩn  đúng là ăn  bậy bạ.
Tat mạnh quá, móng tay  làm hôm qua gãy mất một cái.
“Mày dám đánh tao? Mày là đàn bà, làm  giành  nhiều dự án thế,   là lên giường với   để đổi lấy ?!”
Mặt Lê Đông tức đến rung hết cả mỡ.
Tôi xoa xoa lòng bàn tay đau nhức,   như con heo rừng lao đến.
“Bốp!”
Lê Đông  ai đó đạp từ , quỳ rạp xuống  mặt .
Tôi buông lỏng tay khỏi chai rượu  lưng.
Hơi tiếc vốn định lấy chai đó đập đầu  một phát.
“Ai?! Thằng khốn nào dám—”
Lê Đông chửi ầm lên, định  dậy.
Tần Xuyên bước tới cạnh , nâng tay  lên như bảo vật:
“Có đau ?”
Anh thuần thục lấy khăn ướt diệt khuẩn từ hộc tủ, cẩn thận lau từng ngón tay .
Lê Quốc Lập đỡ cục cưng nhà  dậy, miệng vẫn  quên châm chọc:
“Tôi tưởng ai, thì  là cái thằng đầu bếp nghèo kiết xác làm rể nhà . Mày  xem, đàn ông mà  ăn bám đàn bà,  thấy nhục ?”
“Ba  mày mà  chắc tức c.h.ế.t đấy.”
Tần Xuyên  chắn  mặt , bình tĩnh đáp:
“Không cần ông lo. Ba   thích Chi Chi lắm,  cô  chịu cưới  là mừng phát , ước gì gửi  sang tận cửa luôn.”
“Nhà  cũng chẳng  ngai vàng gì cần  kế thừa gì ,  thích ăn cơm của Chi Chi thôi.”
Tôi trợn tròn mắt,  Tần Xuyên tỏa  khí chất “ xanh” thơm lừng.
Anh … từ bao giờ mồm mép ghê ?
Như nhận  ánh mắt của , Tần Xuyên lập tức cúi đầu, tỏ vẻ bối rối:
“Chi Chi… xin ,   nên xen .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thue-ban-trai-gap-phai-cho-si-tinh/chuong-2.html.]
Dòng chữ ảo bay lướt  mắt:
【Nam chính sắp  che nổi lớp ngụy trang con  của  .】
【Vì điều tra  nữ chính thích kiểu  ngoan ngoãn đơn thuần, nên mới cố gắng giả ngốc mấy năm nay.   lỡ mồm, vị  xanh  thoát  !】
Tôi nhướng mày.
Giả bộ?
Tôi thích đàn ông chân chất thật mà. Vì    tên tiểu bạch kiểm như Lê Quốc Lập lừa, nên  đặc biệt ghét mấy gã gian xảo mặt trắng.
“Không uống rượu mời thì  uống rượu phạt.”
Lê Đông khó khăn lắm mới bò dậy , còn  quên dằn mặt:
“Hồi nãy là mày đánh lén. Giờ tao  cho mày  tay!”
Vừa hét,   lao đến.
Vài phút .
“Đừng đánh nữa… đừng đánh nữa…  ơi, em xin , tha cho em  mà…”
Tôi   sofa,  ăn bánh ngọt  nhấm nháp rượu vang.
Đáng tiếc ghê.
Lúc nãy  kịp   cảnh Tần Xuyên đánh .
Đẹp mắt thật sự.
Dòng chữ ảo liên tục hiện lên:
【Quá ngầu! Quá men! Anh ơi đánh em đây !】
【Bình luận phía , quần bạn rơi  mất  kìa.】
【Không dám tưởng tượng cảnh nam chính và nữ chính nấu ăn chung sẽ “nóng” cỡ nào…】
Khụ.
Thú thật thì… cũng nóng thiệt.
“Người  cần xin    .”
Tần Xuyên vẫn giữ nguyên một tay khống chế Lê Đông, gân tay căng rõ.
【Daddy chính hiệu  !】
【Chồng ơi để em l.i.ế.m một cái !!】
“Chị ơi!”
Bốp!
Thêm một cú đ.ấ.m nữa từ Tần Xuyên.
“Không  … em sai , Lê Tổng, em sai thật , tại cái miệng em thối…”
Tôi  Lê Đông quỳ rạp  đất.
Bỗng nhớ  chuyện cũ.
Từ nhỏ, thứ  thích nhất chính là bắt nạt .
Đồ  để  cho   nhiều.
Phần lớn    chê xui xẻo mà vứt  hết.
Chỉ còn duy nhất một tượng Phật bằng ngọc, là thứ  từng cầu xin cho  khi bà còn tỉnh táo.
Tôi đeo suốt, luôn sợ đánh mất nó.
 cuối cùng vẫn  Lê Đông thấy .
Hắn thô bạo giật sợi dây:
“Cái thứ rác rưởi  là gì ?”
Sợi dây siết chặt cổ.
Tôi nghẹt thở đến mức sinh  bản năng vùng vẫy.
Không  lấy   sức mà  đẩy ngã  .
Hắn gào , kéo cả Lê Quốc Lập và   tới.
“Mày là chị gái,  suốt ngày tính toán với em trai mày thế?”
“Chỉ là cái tượng ngọc rẻ tiền,  gì mà tiếc cứ khư khư giữ lấy?”