Thời gian không phụ tình thâm- Giản Dao và Phó Thịnh Niên - Chương 414: Trái tim cô ấy đã tan vỡ

Cập nhật lúc: 2025-11-10 16:32:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Giản Dao nhận điện thoại của Đường Chiến thì là chín giờ tối. Cô xuống giường thì điện thoại liền đổ chuông.

Biết tin Tiêu Điềm đang ở bệnh viện, suýt sảy thai vì kích động quá độ, cô lập tức bật dậy, đồ bảo chuẩn xe.

Phó Thịnh Niên yên tâm để cô ngoài đêm khuya, dứt khoát khoác thêm áo khoác ngoài cùng cô.

Vừa đến phòng bệnh, thấy Đường Chiến đang canh bên giường. Tiêu Điềm vẫn tỉnh , cô bước nhẹ đến gần, nhỏ giọng hỏi:

“Xảy chuyện gì ?”

Đường Chiến gì, chỉ rút điện thoại , mở bài đăng đang top 1 hot search Weibo, đưa cho cô xem.

Cô cầm lấy điện thoại, hết tin tức về việc Cố Tương đoạt giải trở về nước, lập tức hiểu Tiêu Điềm sốc đến .

Tác phẩm vòng chung kết của Cố Tương là đạo nhái từ thiết kế của Tiêu Điềm.

là nhà thiết kế, chuyên môn, nhưng chỉ cần cũng thấy “Bộ ba công chúa” của Cố Tương quá giống với chiếc váy cưới mà Tiêu Điềm mặc trong hôn lễ của .

Đối với một nhà thiết kế, mỗi tác phẩm đều như một đứa con tinh thần. Đứa con đánh cắp, ai thể chịu đựng nổi?

Huống chi, Tiêu Điềm luôn mong ngóng tổ chức lễ cưới với Đường Chiến, váy cưới và lễ phục là do chính tay cô dốc hết tâm sức thiết kế.

Tiểu Hạ

Đó bản thiết kế công khai, mà là độc nhất vô nhị, dành riêng cho ngày cưới của cô và cô yêu.

Vậy mà Cố Tương chép còn thắng giải thiết kế quốc tế.

Giản Dao gần như thể tin Cố Tương thể làm chuyện như . Tư cách dự thi của cô còn là Tiêu Điềm cho cơ hội.

“Cô xem bạn cô làm ‘chuyện ’ thế nào .” Đường Chiến nhíu mày, xong liền rút điện thoại. “Bây giờ cô đang ở ?”

“Câu lạc bộ.”

Sắc mặt Giản Dao lạnh băng. Cô liếc sang Tiêu Điềm vẫn đang giường, kéo tay Phó Thịnh Niên rời khỏi phòng bệnh.

Vừa lên xe, cô bảo tài xế chạy thẳng tới câu lạc bộ Deep Abyss.

Vào đến phòng bao, đầu tiên cô thấy là Đồng Tri Họa, đang một ở góc sofa. Cô ngạc nhiên khi thấy Đồng Tri Họa cũng mặt ở đây.

“Anh đưa Tri Họa ngoài, hai đợi em bên ngoài.” Cô sang dặn Phó Thịnh Niên.

Phó Thịnh Niên vỗ nhẹ vai cô, như định gì đó nhưng thôi, chỉ mím môi lời nào.

Anh đỡ Đồng Tri Họa lên, đưa cô rời .

Giản Dao đưa mắt quanh cả phòng. Cố Tương và Thẩm Dịch đang ở ghế sofa kiểu Âu giữa phòng, vẻ mặt nghiêm túc, đang trò chuyện gì, phát hiện bước .

Trợ lý Giang Duy của cô đang hát, hai phụ nữ khác thì uống rượu chơi xúc xắc, khí náo nhiệt vô cùng.

Giản Dao thẳng đến bàn điều khiển chọn bài, ấn nút tắt âm thanh.

Cả phòng lập tức im bặt, tiếng hát của Giang Duy cũng đột ngột dừng . Vài đôi mắt lập tức đổ dồn về phía cô.

“Cố Tương ở , những khác ngoài.”

Cô cố nén cơn giận trong lồng ngực, gắng giữ giọng bình tĩnh.

Giang Duy là đầu tiên dậy rời , tiếp theo là hai trợ lý của Cố Tương, cuối cùng là Thẩm Dịch.

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn Giản Dao và Cố Tương.

Không khí trở nên ngột ngạt đến cùng cực, tựa như ngay cả dưỡng khí cũng trở nên loãng .

Cố Tương khẽ thở một , ngả về , uể oải tựa sofa. Đôi mắt đen lấp lánh cong cong, mang theo ý , chằm chằm Giản Dao.

“Chuyện như mà cô vẫn nổi ?” Cố Tương nhún vai:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham-gian-dao-va-pho-thinh-nien/chuong-414-trai-tim-co-ay-da-tan-vo.html.]

“Tại thể? Tôi đoạt giải quốc tế, bây giờ là nhà thiết kế nổi tiếng,

lên báo, vinh danh. Đây là chuyện vui, vui mừng.” “Dựa đạo nhái mà đoạt giải, cũng đáng để cô vui đến thế ?”

“Tôi đạo nhái. Nói chính xác thì… chỉ là lấy cảm hứng một chút mà thôi.”

“Cô thật sự quá đáng. Tiêu Điềm nhường cơ hội dự thi cho cô, còn giao việc thiết kế váy cưới và lễ phục cho studio của cô. Sao cô thể đối xử với cô như ?”

Cố Tương im lặng, lên tiếng trong một lúc lâu, ánh mắt vẫn dừng khuôn mặt Giản Dao.

“Nhà họ Tiêu xưởng may riêng, Tiêu Điềm thể để thợ hoặc trợ lý của thành váy cưới và lễ phục. giao công việc quan trọng như thế cho studio của cô — đó là đang giúp cô làm ăn. Cô lấy oán báo ân như ?”

“Cô xong ?”

Nét mặt Cố Tương dần dần tan biến, sắc mặt cũng lạnh hẳn.

Cô bước lên vài bước, đối diện Giản Dao, từng từ nghiến răng ken két:

“Cô bản — vì Tiêu Điềm, cô hùng hổ đến đây chất vấn . Trong lòng cô, quả nhiên Tiêu Điềm mới là quan trọng nhất. Vậy còn tình

bạn của chúng thì ? Cô thật sự còn chút tình cảm nào với nữa ?”

“Tại nhắm Tiêu Điềm như thế?”

“Bởi vì ghét cô . Cô cướp cô khỏi .” “Cố Tương...”

“Từ lúc cô quen Đường Chiến, thiết với Tiêu Điềm thông qua mối quan hệ với , hai họ liền thế vị trí của . Trong mắt cô, trở nên thừa thãi. Vì bối cảnh, chỗ dựa, nên cô xem thường , đúng ?”

“Tớ sai ? Tớ chẳng chính là phận, địa vị trong mắt đúng ?”

Máu trong Giản Dao như chảy ngược , cả cơ thể run lên vì tức giận, kiềm chế nổi.

“Cậu đang ?”

Chân cô mềm nhũn, phịch xuống chiếc ghế đơn bên cạnh bàn điều khiển chọn nhạc.

Cố Tương cúi xuống cô, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

“Tớ tất nhiên . Tớ sớm với là Phó Thịnh Niên đáng tha thứ, vẫn tha thứ cho . Sau đó bắt đầu lạnh nhạt với tớ, đến khi hai ở bên , càng chẳng hề để tớ mắt. Giờ đây, vị trí của tớ trong lòng còn chẳng bằng Đường Chiến và Tiêu Điềm, thậm chí bằng một sợi tóc của họ.”

Giản Dao cúi đầu, hai tay che mặt, cảm xúc sụp đổ, nước mắt thể nào ngừng nữa.

Lời của Cố Tương như nhát d.a.o đ.â.m thẳng tim cô, khiến cô thể nhớ quãng thời gian mối quan hệ giữa cô và Phó Thịnh Niên căng thẳng đến cực điểm. Cô từng tức giận bỏ đến hội sở của Đường Chiến, chỉ để đối nghịch với .

Đêm đó, Cố Tương ở bên cô.

Phó Thịnh Niên tìm đến đó, gây náo loạn, thậm chí cảnh sát đưa .

Cô khi buồn bã đến tột cùng, chỉ mong Cố Tương thể ở bên cô. Cố Tương bỏ cô một trong phòng, theo Thẩm Dịch rời .

Cô đau lòng quá đỗi, uống say mèm đến gần như mất ý thức. Chính Đường Chiến cõng cô về nhà, sáng hôm khi tỉnh , thấy đang loay hoay trong bếp nấu bữa sáng cho cô.

Lúc , cô nhận Đường Chiến thật tệ như từng nghĩ.

Bây giờ nghĩ , cô thể trở nên thiết với Đường Chiến, thể kết bạn với — tất cả là vì Cố Tương cho cô cơ hội.

Vậy mà, Cố Tương sang trách cô xem trọng tình bạn giữa hai .

Nếu cô quan tâm, thì bất chấp tất cả bay đến Paris, lúc Cố Tương gặp nguy hiểm là đầu tiên xông che chắn, để xe đâm, suýt nữa tàn phế một tay, thậm chí mù cả hai mắt...

Bao nhiêu chuyện qua, Cố Tương từng hỏi cô một câu: Cậu bình phục ? Mắt thấy ? Mà chỉ ghen tuông, trách móc.

Cô vội vàng lau nước mắt, cố để bật thành tiếng. “Cố Tương, tớ thật sự thất vọng về .”

Trái tim cô tổn thương đến nát vụn, đau đến mức còn cảm giác, còn níu giữ nữa.

Loading...