"Anh mà đến thì em định uống tới bao giờ nữa?"
Phó Thịnh Niên mặt mày u ám, liếc Lục Ngộ Chi một cái sải bước rời . Lúc xoay , Giản Dao mơ hồ cảm thấy thấy Lục Ngộ Chi. "Lục ?"
"Giản tiểu thư, đợi ..." – Lục Ngộ Chi mở miệng, Giản Dao Phó Thịnh Niên vác khỏi phòng bao.
Lục Vân Tịch níu lấy tay , mắt ngấn nước:
"Anh , tên khốn Trương Hàn Vũ đó lừa em suốt." "Đừng lo, sẽ đòi công bằng cho em."
"Em tìm tới khách sạn tính sổ với , mà còn tay đánh em."
Sắc mặt Lục Ngộ Chi lập tức sầm xuống:
"Hắn đánh em?"
"Hắn đúng là to gan trời, tát em một cái còn đá thêm một cú."
Lục Vân Tịch hu hu, gào đến mức trời đất cũng rung chuyển. Gương mặt Lục Ngộ Chi đen sì như đáy nồi, xuống cạnh
em gái, ôm lấy cô, kiên nhẫn dỗ dành.
Trong thang máy, Giản Dao cực kỳ khó chịu, nhăn mặt vỗ nhẹ lưng Phó Thịnh Niên:
"Cho em xuống, em khó chịu quá..."
"Biết khó chịu mà còn uống nhiều như thế."
Anh bực bội đặt cô xuống, nhưng chân cô chạm đất bế bổng lên nữa. Mới giây còn vắt ngang vai , giây ôm gọn trong lòng.
Cô choáng váng, gương mặt Phó Thịnh Niên cứ lắc lư lắc lư mắt cô, lắc đến mức cô nôn.
"Đừng lắc nữa..." "Anh lắc."
"Có lắc! Anh mà còn lắc nữa em nôn bây giờ."
"Em mà dám nôn lên bộ vest đặt may riêng của thì..." "Oẹ!"
Giản Dao nôn thẳng lên , khi nôn xong còn bịt mũi, lẩm bẩm: "Hôi quá..."
"Hôi là do em nôn chứ ai!"
Phó Thịnh Niên nhíu chặt mày, mặt trắng xanh lẫn lộn, mùi nôn nồng nặc n.g.ự.c khiến cũng buồn nôn theo.
Thang máy chật hẹp, khí tù túng, mùi cứ luẩn quẩn quanh mũi . Anh thật sự cũng nôn theo!
Cố nén cảm giác buồn nôn, thang máy mở, lập tức bế cô chạy ngoài.
Ra khỏi hội sở, đặt Giản Dao xe, cởi phắt chiếc áo vest dính bẩn, định vứt luôn thùng rác bên đường.
Giản Dao úp cửa xe, thấy liền vui: "Ai bỏ áo đang lành thế ?"
"Bẩn ."
"Giặt sạch là mà."
"Em giặt cho ?" "Không."
"Không giặt thì vứt luôn."
Giản Dao nghĩ một lát, lí nhí:
"Vậy để em giặt cho..."
Khóe môi Phó Thịnh Niên cong lên, vo tròn chiếc áo dính bẩn ném hàng ghế , ghế lái, nghiêng giúp cô thắt dây an .
Chiếc Rolls-Royce rời khỏi hội sở, chẳng bao lâu tiến khu biệt thự Kim Đỉnh.
Xe dừng , ghế phụ tự mở dây an bước xuống. Phó Thịnh Niên lo lắng, vội vàng đuổi theo, phát hiện Giản Dao đang loạng choạng mở cửa xe, cúi xuống định lấy chiếc áo bẩn.
Anh sải bước tới, một tay đỡ cô, một tay chắn đầu, kéo cô khỏi xe. "Làm gì thế?"
Cô chớp mắt :
"Áo bẩn, giặt chứ..."
Anh bật bất lực, chẳng nên giận nên vui. "Đứng còn vững, còn đòi giặt đồ."
"Em vững mà."
Cô hất tay , tự cho là đang thẳng tắp. "Anh xem, em vững nè."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham-gian-dao-va-pho-thinh-nien/chuong-235-mat-mo-trung-trung-ma-noi-doi-khong-chop.html.]
Trong mắt Phó Thịnh Niên, cô đang lảo đảo như cây lau gió, chẳng dính chút gì đến chữ “vững”.
"Được , em vững."
Dứt lời, một tay vòng qua eo cô, tay luồn qua kheo chân, bế cô lên gọn lỏn.
Cô lập tức vòng tay qua cổ , gò má đỏ bừng áp cổ , cọ tới cọ lui, mơ mơ màng màng gọi tên:
"Phó Thịnh Niên..." "Ừ?"
Anh bế cô bước lên bậc thềm, dùng chân đá nhẹ cửa. "Người vẫn hôi lắm."
Anh dở dở :
"Em nôn đấy." "Phó Thịnh Niên..." "Anh đây."
Tiểu Hạ
Cô ôm chặt hơn, siết tới mức gần như khó thở.
Quản gia Quân Quân và làm Thu Nguyệt tiếng đá cửa vội vàng mở.
Phó Thịnh Niên nhanh chóng nhà, bước lên lầu, thẳng tới phòng ngủ chính, đặt cô – đang ôm cổ như siết c.h.ế.t – lên giường, hít sâu một .
Quân Quân và Thu Nguyệt theo lên, ngoài cửa dám . “Pha một cốc nước mật ong mang lên.” – dặn.
Hai lập tức chạy xuống.
Vài phút , mang cốc nước mật ong đến bên giường, nhưng Giản Dao nhất định chịu uống, cả khuôn mặt vùi vai , vai và tay mềm nhũn buông thõng, chẳng khác gì con búp bê vải.
Cô vẫn còn chút ý thức, nhưng rượu đầu, cả nặng trĩu, đầu óc cuồng, cứ như cơ thể của nữa.
"Em uống bao nhiêu thế hả?"
Anh đặt ly nước lên tủ đầu giường, ôm lấy cô, xoa nhẹ tóc cô. "Sau đừng uống nhiều như nữa, sẽ lo."
Cô mới khỏe , uống rượu kiểu chẳng khác gì hành xác. "Em uống nhiều."
"Còn cãi."
"Thật mà… em uống nhiều…"
Cô khó khăn ngẩng đầu , gục xuống vai , thở dốc. "Thiếu gia, cần chuẩn nước tắm ?" – Quân Quân nhỏ giọng hỏi.
"Không cần."
Giản Dao say đến thế, dám để cô tắm.
Anh xua tay hiệu cho Quân Quân và Thu Nguyệt lui xuống. Hai ngoan ngoãn đóng cửa phòng .
Nghe thấy tiếng cửa đóng, Giản Dao mới chợt nhận trong phòng chỉ còn cô và Phó Thịnh Niên.
"Anh… ?" "Anh ở ." "Không tiện ."
Phó Thịnh Niên im lặng một lúc, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô: "Vậy để chờ em ngủ , ?"
Cô khẽ ừ một tiếng, ngoan ngoãn xuống, nhắm mắt . Trong đầu cô như đang vòng vòng giữa bóng tối, chẳng kiểm soát , cứ xoay mãi ngừng.
Cảm giác đó thật tồi tệ.
Phó Thịnh Niên thấy cô cứ cau mày thôi, liền nhẹ nhàng xuống bên cạnh, dang tay ôm trọn cô lòng.
Cô ngủ từ lúc nào. Khi tỉnh thấy úp lên n.g.ự.c , một tay còn quàng qua eo . Cô bật dậy ngay, nhưng động tác quá mạnh khiến cơn choáng và đau đầu ập tới, mắt tối sầm, ngã nhào xuống, đập trúng .
Anh khẽ rên lên một tiếng, dậy.
Cô lập tức lùi xa, giữ cách với .
"Sao về?" – cô xoa trán ngạc nhiên . Anh nghiêm túc sờ tai:
"Anh lỡ ngủ quên." "Anh cố ý ?" "Chắc chắn ." "..."
Sao cô cảm thấy đang dối?
"Thật sự là lỡ ngủ quên mà."
Phó Thịnh Niên mặt đổi sắc, thản nhiên dối.
Giản Dao rảnh đôi co, chợt nhớ Lục Ngộ Chi hẹn 8 giờ sáng đến đón cô vườn thú, liền vội xuống giường.
Phó Thịnh Niên tựa đầu giường, cô lảo đảo chạy phòng tắm, tưởng cô vội phim, bật , thong thả dậy, xe lấy chiếc áo vest cô nôn lên hôm qua.
Cô từng sẽ giặt cho , nên nhắc , lỡ cô quên mất những lời đêm qua.
Anh cầm áo chuẩn nhà, thì một chiếc xe bất ngờ rẽ sân biệt thự. Xe dừng , từ trong bước một … vô cùng chướng mắt.