Giản Dao ngạc nhiên đàn ông trung niên quỳ đất, hiểu tại Phó Thịnh Niên đưa cô đến gặp - một kẻ cô xa lạ.
Cô sang hỏi Phó Thịnh Niên: "ông là ai?"
Phó Thịnh Niên kéo ghế xuống, rút từ túi áo một hộp thuốc. Anh ngậm điếu thuốc môi, Điền Dã vội vàng bật lửa châm cho .
Khói thuốc xanh trắng cuộn quanh đàn ông đang cau mày. Anh liếc đàn ông quỳ đất, lạnh lùng lệnh: "Nói những gì ngươi khai."
Rổi Giản Dao: "Nói cho cô ."
Giản Dao nghi hoặc đàn ông run rẩy bò đến gần.
Cô bản năng lùi .
"Cô Giản, xin . Tôi là đầu tiên đăng tin cô ngoại tình, thuê dư luận viên bình luận. ảnh chụp, mà do khác gửi. Tiển thuê dư luận viên cũng từ đó."
Giản Dao giật , nhận đây chính là kẻ đẩy cô
vòng xoáy dư luận. "Ai gửi ảnh cho ngưoi?"
Người đàn ông hoảng hốt Phó Thịnh Niên. "Nói thật . Nhìn làm gì?" - Phó Thịnh Niên lạnh.
"Là Hạ So Vân! Cô gửi ảnh, bảo bài tố cô ngoại tình, cả tiển thuê dư luận viên cũng từ cô . Tôi chỉ làm thuê." Người đàn ông trung niên thành thật bộ sự thật.
Giản Dao sửng sốt.
Hạ So Vân?
Họ đóng chung phim, trường còn khá hòa hợp, trong đoàn phim hai cũng xung đột gì lớn, tại Hạ So Vân hại cô?
Cô nhớ từng đắc tội với Hạ So Vân.
"Tôi khai hết. Phó , ngài thả ?" Người đàn ông trung niên run rẩy, cẩn thận quan sát sắc mặt của Phó Thịnh Niên.
Phó Thịnh Niên hút xong điếu thuốc, dậy về phía cửa. Thư ký vội mở cửa cho .
Thư ký theo, chạy lên mở cửa cho , dừng , sang Giản Dao: "Xử lý thế nào, tùy em."
Giản Dao sững tại chỗ, Phó Thịnh Niên thẳng
ngoài, thư ký và Điển Dã cũng theo , để xung quanh gian yên tĩnh , cô dần dần tỉnh táo .
Lúc , trong phòng chỉ còn cô và đàn ông.
Người đàn ông vẫn quỳ đất, dù Phó Thịnh Niên , ông vẫn dám dậy.
"Cô Giản, con bệnh cần tiển chữa trị. Tôi bất đắc dĩ mới nhận việc. Xin cô bỏ qua cho, hứa dám nữa."
"Tất cả đều là Hạ So Vân bảo làm."
Ông nhanh chóng bổ sung thêm: "Tôi thể giúp cô mặt làm rõ."
Người đàn ông trung niên mắt đỏ hoe run run sợ hãi, hèn mọn cầu xin cô, gần nhưsắp .
Giản Dao ông con bệnh cần tiển, giúp Hạ So Vân làm việc chỉ là bất đắc dĩ, làm cô chút mềm lòng. Một cha tuyệt vọng... Trái tim cô chợt thắt .
Cô im lặng một lúc, hỏi: "Ngươi tên gì? Làm ở ?"
"Tôi tên Lục Đổng, làm việc ở Phong Ngữ." Người đàn ông trung niên thành thật đáp.
"Con ngươi giờ ?"
Lục Đổng sững sờ một chút, ngờ Giản Dao hỏi về tình trạng của con.
"Bây giờ đỡ nhiều ."
"Tiển đủ dùng ?"
"Đủ, đủ." ông giấu nổi sự vui mừng.
Hạ So Vân cho ít, cũng may đứa trẻ mắc bệnh nặng.
"Vậy thì ." Khi đứa trẻ qua con nguy kịch, cô thở phào.
Giản Dao khẽ nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng như băng rơi xuống kẻ đang quỳ rạp chân. Một cái gật đầu tinh tế - đủ để Lục Đổng hiểu rằng phép lên.
Lục Đổng lo lắng cô, cô mỉm nhạt, "Được , dậy ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham-gian-dao-va-pho-thinh-nien/chuong-14-anh-ay-dang-giup-co.html.]
"Cô... truy cứu ?"
"Thay vì trừng phạt, ngươi hãy giúp một việc."
LụcĐổng dậy, còn sợ hãi nữa, mà nghiêm túc cúi chào Giản Dao, "Tiểu thư Giản gì cần cứ ."
"Tôi ông ngoài giờ làm việc chú ý đến Hạ Sơ Vân, về những tin đồn của cô cần nhiều, chắc ông cũng qua."
Lục Đổng gật đầu như máy, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Giọng Giản Dao bỗng trở nên ngọt ngào đáng sợ "Vậy ông làm gì chứ?"
"Biết." Lục Đổng nuốt nước bọt.
"Tôi sẽ trả công xứng đáng, gấp đôi tiển mà Hạ Sơ Vân đưa cho ông."
Mắt LụcĐỔng sáng lên, dám tin Giản Dao.
Giản Dao , " nhớ kỹ chỉ thu thập sự thật, đừng sáng tạo như cách ông từng làm với ."
"Tôi hiểu , tiểu thư Giản, cô yên tâm."
Giản Dao để danh và tài khoản ngân hàng của Lục Đổng, để ông rời .
Khi cửa đóng , Giản Dao thở phào nhẹ nhõm. Biết ai là bày mưu, Giản Dao ngược còn lo lắng nữa.
Cô mở cửa phòng nghỉ , thấy Điền Dã đang đợi bên ngoài, thấy cô, Điền Dã khẽ cúi đầu, một cách kính cẩn: "Tổng giám đốc Phó sắp xếp xe
đưa cô về, tài xế đang đợi lẩu."
"Cảm ơn." Giản Dao khẽ gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Điền Dã theo cho đến khi bóng hình khuất hằn trong thang máy, mới về phía văn phòng của Phó Thịnh Niên.
Gõ cửa, thấy bên trong tiếng " ", đẩy cửa bước , kể cách Giản Dao xử lý Lục Đổng.
Phó Thịnh Niên xong, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Biết , làm việc ."
Trên đường về, Giản Dao nghĩ về hành động của Phó Thịnh Niên. Anh thực sự đang giúp cô.
Khi cô gọi điện mời dự họp báo, bận - lẽ đang xử lý vụ Lục Đổng?
Buổi họp báo kết thúc , tin đồn đúng sự thật làm rõ, Phó Thịnh Niên dẫn cô gặp Lục Đổng, còn để Lục Đổng cho cô tự xử lý,. Tất cả đều sắp đặt tỉ mỉ, những gì làm còn thuộc về việc bảo vệ Tập đoàn Phó Thị nữa.
Anh thật sự quan tâm đến cô.
Cô bật , lòng tràn ngập hạnh phúc.
Có lẽ thờ o với cô. ít nhất, khi cô sốt cao, vội vã đưa cô viện, thức trắng đêm canh giường, giúp cô tìm kẻ chủ mưu.
Nghĩ , cô lấy điện thoại nhắn cho : "Càm ơn."
Không hồi âm.
Có lẽ đang bận.
Dù vốn thói quen nhắn tin.
Trước đây cũng , việc thì gọi điện, đơn giản và trực tiếp.
Hôm nay tâm trạng , về nhà cũng việc gì làm, liền bảo tài xế: "Cho đến cửa hàng của cố Tương." - Giọng cô vui hằn lên.
Cố Tương học ngành thiết kế thời trang, khi nghiệp mở một cửa hàng váy cưới, trong cửa hàng nhân viên chăm sóc, cô chỉ là quản lý, bình thường ngoài vẽ thiết kế sở thích gì khác, thường thì cô thích trốn xưởng thiết kế nhỏ để sáng tạo, như một nàng thơ đang nên những câu chuyện bằng đường kim mũi chỉ.
Tiểu Hạ
Khi Giản Dao kết hôn, chính cô là thiết kế váy cô dâu.
Sắp đến cửa hàng váy cưới, Giản Dao gọi điện cho cố Tương, đối phương nhanh chóng máy.
"Tôi đang xem họp báo của chị. Trời ơi, Phó Thịnh Niên xuất hiện luôn!" - cố Hương trầm tr
Giản Dao khẽ: "Em ở cửa hàng ?"
"Không ở đây thì ở ?"
"Chị qua chỗ em, sắp tới ."
CốTương khúc khích, "Cô đến đúng lúc, đang tìm cô, tối nay cô cùng đến một nơi."