Vất vả lắm mới dẫn dụ cha con Tịnh Sa cạm bẫy, còn nếm khoái cảm trả thù, thể dễ dàng buông tha?
Tịnh Sa dương mắt đàn ông mặt so với trong ký ức như hai kẻ khác , còn là sự phân biệt chủ tớ, chỉ cừu hận lấp trời.
Nhớ tới nỗi đau xương gãy thịt nát của ngã lầu , Tịnh Sa bất giác run lập cập, rụt vai, cúi thấp đầu cố tỏ hèn mọn. “Ông chủ, đang chăm sóc cho Bảo!”
Hắn yêu quý em trai , cho dù hung bạo nhưng với em trai vô cùng chiều chuộng. Trịnh Tuấn Khang Quốc Bảo khẽ : “Em nghỉ ngơi , đừng gắng sức quá!”
Nói sang Tịnh Sa: “Cô chuẩn một chút cùng .”
Thấy cô vẫn trơ , Tuấn Khang liền quát: “Mau!”
Tịnh Sa giật liền chạy khỏi phòng.
Quốc Bảo thở dài: “Cô …”
“Em cần gì, loại như cô xứng yêu thương!” Tuấn Khang ngắt lời Quốc Bảo rời khỏi phòng.
“Anh sẽ hối hận cho coi!” Quốc Bảo vọng theo.
Hắn sẽ hối hận, tại hối hận? Thấy cô thống khổ đau đớn, là mục đích của ?
Chiếc xe phóng vụt mang theo Tịnh Sa rời khỏi căn biệt thự hướng về phía thành phố đông đúc. Mấy tháng đóng giả làm một mất trí nhớ dường như cũng khiến Tịnh Sa lãng quên vài điều. Cô âm thầm rà vài điểm mấu chốt trong kế hoạch thoát , âm thầm tính toán từng bước một.
Qua vài Tuấn Khang kể rằng, cha cô đang làm công nhân cho công ty của . khi thấy cô vẫn tảng lờ, triệt để diễn như một tờ giấy trắng, chẳng bất cứ mối quan hệ nào thì cũng thôi nhắc tới nữa? Tịnh Sa cũng tự an ủi rằng ông đang sống khá , bởi chừng nào Tuấn Khang còn mối hận khó hiểu đòi hết, chừng đó sẽ buông tha cho hai , như cha cô vẫn sẽ .
Xe dừng tại sảnh của Trịnh Gia. Tuấn Khang xuống xe thẳng trong. Hắn thói quen chờ đợi ai, kể cả việc Tịnh Sa thể bắt lấy cơ hội để chạy . Chỉ là cô dám, cho dù mất trí cũng chả lá gan đấy.
Tịnh Sa vội mở cửa xuống xe theo Tuấn Khang , lúc ngang qua góc ngoặt, đàn ông mặc đồ dọn vệ sinh khiến cô chú ý.
Đó là Uông Chẩm, cha của cô.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Mắt Tịnh Sa đỏ lên, móng tay cắm lòng bàn tay đau nhói, mỗi bước chân đều nặng như đổ chì.
Cô ả nhân viên chảnh chọe còn đang bắt bẻ ông lau chỗ bẩn chỗ sạch. Uông Chẩm chỉ cúi thấp đầu lặp câu xin .
“Cô đau lòng ?” Tuấn Khang bất ngờ dừng bước cúi đầu hỏi.
Tịnh Sa ngước , nhạt đáp: “ . Ai cũng sẽ đau lòng!”
Sắc mặt tái nhợt của cô khiến giật , thậm chí một chút thương tiếc thoáng qua trong lòng. Suy nghĩ khiến Tuấn Khang cực kỳ khó chịu và bực bội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thoat-khoi-ac-ma/chuong-5.html.]
Dường như chứng minh điều gì, khóe miệng nhếch lên vẽ nụ tàn nhẫn. Bước thang máy thẳng lên phòng của . “Tôi cho cô 3 phút lên gặp tại phòng 51!”
Tịnh Sa hoảng sợ quên luôn niềm xúc động khi nãy mà vội vàng đẩy cánh cửa thang bộ thoát hiểm cắm đầu chạy lên. Cô tính cách của đàn ông , trái với chỉ cô mà ngay cả Uông Chẩm cũng yên.
Cả Tịnh Sa đẫm mồ hôi, thở hổn hển tới bàn thư ký, còn kịp lên tiếng, đó cướp lời: “Cô mau !”
Tịnh Sa cảm thấy quái lạ ánh mắt của đàn ông đó nhưng cũng nán lập tức vội về phía cánh cửa treo tấm biển tên tổng giám đốc mà bước .
Giống như một gã thợ săn đang chờ con mồi sa lưới, ảnh của Tịnh Sa lộ cánh cửa, ngay lập tức Tuấn Khang tóm lấy ném lên sô pha gần đó.
Dù cho thời gian qua Tịnh Sa vất vả nên sức khoẻ hơn nhưng cũng chẳng thể tránh sự choáng váng cú ném chuẩn xác .
“Dám quyến rũ cả em trai ? Cô to gan nhỉ?”
Tịnh Sa hổn hển thở, vẫn duy trì tư thế , vạt áo sơ mi lật lên, chiếc bụng phẳng nõn nà phập phồng lộ ngoài, đôi chân thon dài ẩn chiếc quần âu, thậm chí cũng thể tưởng tượng cảnh xuân ẩn bên .
Cô mù mờ hỏi: “Ai quyến rũ ai?”
Nét mặt cô mờ mịt hiểu nổi chuyện gì đang xảy . Kể từ khi xuất hiện, chỉ IQ của Tịnh Sa rõ ràng tụt giảm.
Mà Tịnh Sa càng ngốc như trong mắt Tuấn Khang chẳng khác gì cố tình diễn trò, mù mờ khơi gợi dục vọng của thức tỉnh, điều khiến cảm xúc của càng thêm u ám.
[Con nó! Chả nhẽ là vì lâu gần phụ nữ ? Cô mới chỉ tuỳ tiện như mà rục rịch động đậy !] Tuấn Khang thầm rủa.
Hắn tức giận bước tới thô bạo lôi thốc Tịnh Sa dậy, khinh bỉ: "Cô đừng hòng dụ dỗ , mau đồ!"
Tịnh Sa nhận túi giấy, bên trong là một chiếc váy hội màu đen, còn cả nội y. Cô đỏ mặt cầm nhà vệ sinh, cũng chẳng hỏi để làm gì.
Tịnh Sa trong gương, thật xinh , bộ váy cúp n.g.ự.c màu đen ôm sát, khéo léo khoe ưu thế của cơ thể. Cô bất giác mỉm . Kể từ khi Uông Gia phá sản, từ cô công chúa Uông Chẩm nâng niu biến thành đứa osin theo giờ, còn buộc giả mất trí để bảo vệ cho cha và bản . Lâu lắm Tịnh Sa mới cảm giác bản yêu chiều thế .
Cho dù chỉ là tạm bợ, lòng cô cũng đôi chút an ủi. Nghĩ đến cha, cô càng cố gắng.
Tịnh Sa tự động viên bản ngoài, tới cửa, một sức lực khổng lồ đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, hung hăng dùng lực, giây kế tiếp, thể cô ôm cứng , tay ép giơ lên đỉnh đầu, đau sái cả bả vai.
"Buông !" Tịnh Sa giãy giụa, đàn ông ở mắt y như con thú dữ đáng sợ, mặc cho cô cố vùng vẫy cũng chả thoát .
Tuấn Khang nhíu mày, cô càng hoảng sợ, thì sự giễu cợt trong mắt càng mạnh, bộ dáng của cô, thật chỉ hung hăng chà đạp.
“Quả nhiên tâm cơ sâu, nhưng dù gì cũng sẽ buông tha cho cô !” Xem cô giả mất trí tới bao giờ. Hắn đôi mắt thuần khiết của cô, đáy lòng vẫn nổi lên tia áy náy, nhẫn tâm vấy bẩn.
Cơ mà... tầm mắt rơi cảnh n.g.ự.c cô, đường cong quá đỗi xinh khiến khỏi nuốt một ngụm nước miếng, yết hầu trượt lên xuống, xúc động đến mức ôm chặt lòng.