Tô Vũ tự trách vì sự sơ suất đây. Đồng thời, cô vô cùng đau lòng và hối hận vì công ty của vấy bẩn.
Lúc , cô một trong gió đêm, vẻ mặt lạnh lùng.
Thật , cô nếu nhờ Bùi Thiên Lâm giúp đỡ, lẽ sẽ cách giải quyết.
Tuy nhiên, cô làm phiền Bùi Thiên Lâm.
Quan trọng hơn, Bùi Thiên Lâm cùng đẳng cấp với cô. Chuyện của cô với chẳng khác gì chuyện nhỏ nhặt.
Tôn nghiêm của cô cho phép cô vì chuyện nhỏ nhặt mà làm phiền đối phương.
Dĩ nhiên, nếu thật sự đến nước , cô cũng ngại mượn sức của khác.
Lúc , tiếng bước chân hỗn loạn vang lên từ đại sảnh.
Tô Quân Đào dẫn một nhóm cổ đông đến cửa, mặt Tô Vũ.
- Tô Vũ! Đêm lạnh lắm. Sao đây một thế? Tự lo cho bản ! Ai đó, đưa Đại tiểu thư về !
Tô Quân Đào hiền giả tạo.
- Cút !
Tô Vũ mắng đến gần , đuổi họ . Sau đó, cô lạnh lùng Tô Quân Đào đang đắc ý. Cô cố gắng để tát ông một cái.
- Tô Quân Đào, ông lợi dụng huyết thống của để cướp đoạt tài sản để cho . Ông nghĩ ông thắng chắc? Ông nghĩ những ông nhận ông hèn hạ ? Ông dùng những thủ đoạn đê tiện như để chà đạp công sức và nỗ lực của . Sau , ông sẽ gánh chịu hậu quả tương tự. Ông sẽ trả cho gấp mười, thậm chí gấp trăm những gì mất hôm nay!
Cơ mặt Tô Quân Đào giật giật. Bị Tô Vũ khiển trách mặt nhiều như thật sự hổ.
Tuy nhiên, để giữ hình tượng, ông vẫn cố nén cơn giận trong lòng, gượng gượng gạo.
- Tô Vũ, xem con hiểu lầm bố ! Dù chúng cũng là cha con, của bố là của con và em gái con, đúng ?
Một cổ đông phía xen .
- Đại tiểu thư, cô khỏe thì ở nhà dưỡng bệnh ! Sau khi khỏe thì tiếp quản công ty cũng muộn!
- Dù thì cũng là cha con, làm vẻ khó xử như ? Ông Tô làm cũng chỉ vì lợi ích của cô thôi!
Tô Vũ khẩy vẻ mặt khó coi của đám , thản nhiên .
- Các cho rằng chỉ dựa nỗ lực của các thì công ty thể tồn tại đến bây giờ ? Các sẽ lỗ vốn nhanh hơn các nghĩ đấy. Tôi sẽ chờ ngày các đến van xin !
- Được , đừng quấy rầy bố nữa, đừng lừa gạt khác nữa! Bố sẽ sai đưa con về!
Tô Vũ đám rời , trong lòng buồn giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thieu-gia-bui-co-hang-ta-y-tuong-de-du-do-co-ay-ket-hon/chuong-97-gian-du.html.]
Đang lúc , trời bắt đầu mưa phùn.
Mưa ướt đẫm tóc, lạnh buốt cả tim.
Đột nhiên, một chiếc ô xuất hiện đầu cô.
Cô , thấy Thẩm Thanh đang lưng.
Mắt Tô Vũ đỏ hoe, cô thì thầm.
- Cảm ơn.
- Với mối quan hệ của chúng , cảm ơn như là quá khách sáo .
Nụ vô tư lự hiện lên mặt Thẩm Thanh.
Anh gì an ủi cô, cũng hỏi chuyện gì xảy .
Dù thì họ cũng lớn lên cùng . Anh rõ về nhà họ Tô hơn cả ngoài.
- Để đưa em về!
- Không . Em ở một .
Lúc , cô bình tĩnh .
Đèn pha sáng loáng từ xa lóe lên, một chiếc xe đen bóng nhanh chóng chạy đến.
Cửa xe dừng cách Tô Vũ đầy một mét. Cửa kính xe hạ xuống, lộ Bùi Thiên Lâm đang ở ghế .
Tuy nhiên, khi thấy Thẩm Thanh bên cạnh Tô Vũ, khuôn mặt nghiêm túc và mệt mỏi của thoáng hiện vẻ tức giận.
- Không cần dừng . Chúng về thôi!
Giọng của Bùi Thiên Lâm vang lên trong xe.
Tài xế sững sờ một lúc. Anh gì đó, nhưng cuối cùng im lặng. Chiếc xe lướt qua Tô Vũ.
Trước đó, nhận tin công ty Tô Vũ để cho cô Tô Quân Đào cướp mất. Vì , bỏ hết công việc quan trọng xuống và vội vã chạy đến.
Bất ngờ, thấy cô và Thẩm Thanh đang trò chuyện một chiếc ô. Điều khiến cảm thấy khó chịu.
Anh cảm thấy Tô Vũ cần nhiều như nghĩ.
Khi chiếc xe dừng và nhanh chóng rời , cả hai đều sững sờ.
Ánh mắt của Thẩm Thanh tinh tường, nên kịp thấy Bùi Thiên Lâm ở phía .
Mặc dù chiếc xe lướt qua họ trong nháy mắt, nhưng vẫn cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo đang .