Thiên Vị - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-11-16 03:19:09
Lượt xem: 278

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên màn hình, đang tranh cãi với bên quản lý ở cửa: "Đây là nhà con gái . Tôi sống ở đây lâu như . Bảo vệ của các ngày nào cũng chào hỏi ở cổng chung cư. Giờ giả vờ quen ?"

 

Quản lý khu nhà hòa hoãn : "Mở khóa cần giấy tờ chứng minh quyền sở hữu nhà. Hoặc chủ nhà ủy quyền. Trường hợp của bà, quả thực là đúng quy trình mở khóa."

 

Thợ khóa thấy làm ăn , xách hộp dụng cụ bỏ .

 

Mẹ níu lấy thợ khóa: "Anh đừng . Gấp đôi, trả gấp đôi tiền."

 

"Đây vấn đề tiền bạc." Thợ khóa gạt tay : "Làm thế là vi phạm quy định."

 

Sau khi thợ khóa , của bên quản lý cũng rút lui.

 

Mẹ lấy túi hành lý lót bên , chình ình cửa nhà , vẻ sẽ đợi về để tính sổ.

 

Tôi dứt khoát chặn điện thoại của , trai và chị dâu.

 

Sau khi báo cáo sơ qua với phòng nhân sự, tan làm và thẳng đến ký túc xá của công ty.

 

Trong đó chăn đệm mới chuẩn cho thực tập sinh. Tôi mua thêm một vài vật dụng sinh hoạt cơ bản.

 

Chuẩn ở tạm ký túc xá vài ngày.

 

Không ngờ, ngày thứ ba, tìm đến công ty .

 

Bà khoác túi xách nhỏ, trang điểm kỹ càng xuất hiện ở quầy lễ tân công ty.

 

Nghe tin, vội vã chạy đến.

 

"Vương Bội Bội!" Mẹ hét lên một tiếng, chiếc túi xách tay liền ném về phía .

 

May mắn là bà ném trúng, chiếc túi chỉ rơi ngay cạnh chân . Tôi dùng chân đá văng chiếc túi .

 

Mẹ đột nhiên ôm mặt lớn: "Tôi gặp sếp của các !"

 

Xem cùng đường, đến cả sĩ diện cũng cần nữa .

 

"Mẹ, sếp con bận." Tôi thở dài.

 

"Vậy thì gặp quản lý của con."

 

Quản lý trực tiếp của vỗ vai an ủi, hỏi: "Thưa bác, bác tìm việc gì ạ?"

 

"Tôi tố cáo cấp của , cô ngược đãi già." Mẹ giở trò vu khống .

 

"Xin hỏi con ngược đãi như thế nào?"

 

"Con đuổi khỏi nhà, còn đưa tiền sinh hoạt phí cho ."

 

Tôi giải thích mặt : "Căn hộ một phòng ngủ mua bằng tiền trả góp chỉ một phòng duy nhất, hỗ trợ một đồng nào. Đến khi trai kết hôn, lấy hết tiền tiết kiệm, bán nhà cũ. Lại còn ép đưa hết tiền tiết kiệm của . Mẹ dùng tiền đó mua đứt căn hai phòng ngủ cho trai. Anh chị vẫn sinh con, một phòng là trống.”

 

“Tôi mỗi tháng đưa 5000 tệ sinh hoạt phí. Tôi chỉ ăn một bữa tối ở nhà. Mẹ chỉ cho ăn rau xanh, hoặc là dưa muối. Mẹ dùng tiền của trợ cấp cho chị thì thôi . Vài hôm , mua cua lông mạng. Mẹ lừa cua c.h.ế.t hết , đầu đưa hết sang nhà chị. Vì dồn hết tâm trí nhà chị. Vậy thì cứ sống với họ ."

 

Mẹ lúng túng : “Nhà của chị con là phòng cưới. Lúc đó hứa với thông gia là chồng nàng dâu sẽ ở chung.”

 

Mọi trong công ty đều phẫn nộ:

 

“Dùng hết tiền mua nhà cưới cho con trai, bắt con gái nuôi.”

 

“Không chỉ , bà còn bòn rút tiền của con gái để chu cấp cho con trai.”

 

“Thậm chí còn mặt mũi tới công ty gây rối.”

 

“Lòng độc ác thật, sợ con gái mất việc ?”

 

“Trọng nam khinh nữ!”

 

“Đồ tiện nhân!”

 

“Thật vô liêm sỉ!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thien-vi-hgli/chuong-6.html.]

Mẹ hướng về đám đông hét lớn: “Nó là con gái , nuôi là lẽ đương nhiên.”

 

Tôi bày tỏ thái độ: “Mẹ, đợi 60 tuổi, mỗi tháng con sẽ gửi cho vài trăm nghìn tiền sinh hoạt phí.”

 

Mẹ nghiến răng: “Mẹ sẽ kiện con tòa!”

 

“Cứ kiện .” Tôi chẳng hề bận tâm.

 

Thấy hề lay chuyển, sang kéo tay sếp của :

 

“Sếp ơi, làm chủ cho chứ… Bây giờ thông gia đang ở nhà con trai . Nếu con gái cho ở nữa, chỉ thể ngủ ngoài hành lang thôi. Bây giờ trời lạnh thế , già của chịu nổi .”

 

Tôi ngạc nhiên: “Anh đuổi ngoài ?”

 

“Cũng hẳn.” Mẹ vẫn cố bao che cho con trai .

 

“Bố chị dâu con ở đó, ở cũng bất tiện.”

 

Sếp khẩy: “Ngôi nhà tự bỏ tiền mua thì ở. Lại cứ bám lấy con gái. Cái lý lẽ gì đây?”

 

Mẹ giậm chân: “Làm cha làm , ai cũng con cái . Mẹ ở nhà con trai, lỡ con dâu vui đòi ly hôn thì ?”

 

Sếp vung tay: “Nói qua thì bà chỉ nghĩ cho con trai bà thôi. Bảo vệ, mời liên quan ngoài.”

 

Thấy bảo vệ tới, lập tức lăn đất.

 

Bà ôm lấy n.g.ự.c la lớn: “Ôi chao, thở nổi .”

 

Thế nhưng, sắc mặt bà hồng hào, giọng đầy nội lực.

 

Giả bệnh giả vờ chẳng giống tí nào. Bảo vệ cạnh dám chạm bà.

 

Tôi liên tục xin : “Tôi gây phiền phức cho , sẽ gọi xe cấp cứu ngay.”

 

Thấy gọi 120, bật dậy khỏi mặt đất.

 

lúc đặt điện thoại xuống, bà chạy đại sảnh văn phòng.

 

Mẹ thẳng đến cửa sổ, nhanh nhẹn trèo lên đó.

 

Những đồng nghiệp làm việc gần đó hoảng sợ tản .

 

Tôi bước tới: “Mẹ, rốt cuộc cái gì?”

 

Mẹ vắt vẻo bậu cửa sổ.

 

Công ty ở tầng 17, nếu ngã xuống thì chắc chắn hy vọng sống sót.

 

Tay nắm chặt khung cửa. Tôi bà sợ c.h.ế.t nên sẽ nhảy.

 

cũng lớn tuổi, lỡ cẩn thận mà buông tay thì .

 

Hậu quả thật khó tưởng tượng.

 

Mẹ : “Con bảo ở nhà Diệu Huy. Chị dâu con giở mặt với ngay hôm đó. Ngày hôm liền gọi bố qua chiếm phòng. Anh con bảo về nhà con ở. Hai đứa xem như quả bóng, cứ đá qua đá . Thôi thì c.h.ế.t cho xong.”

 

Tôi đáp lời thế nào. Mẹ đang ép cúi đầu.

 

Trước mặt bộ công ty, bà đổ lên đầu tội danh ép c.h.ế.t ruột.

 

thật sự hề nghĩ cho một chút nào.

 

Bà gây náo loạn thế , làm thể tiếp tục làm việc ở công ty nữa?

 

Sếp khuyên nhủ: “Dì ơi, dì xuống . Có gì chúng chuyện đàng hoàng.”

 

Mẹ nhích ngoài: “Nói chuyện đàng hoàng cái gì? Lúc nãy còn bảo bảo vệ đuổi . Làm sếp mà oai ghê nhỉ!”

 

Sếp đúng là sếp, co duỗi: “Lúc nãy là của , xin . Dì xuống , ở đó nguy hiểm lắm.”

 

Tôi bất lực : “Mẹ, xuống .”

Loading...