Xe dừng  cửa nhà . Tôi đang định tháo dây an  thì Thẩm Xác đột nhiên nghiêng  về phía ,  thở quen thuộc bao trùm lấy . 
 
Tôi căng thẳng nín thở, nhưng  chỉ là giúp  lấy một túi giấy trong ngăn chứa đồ ghế phụ. 
 
“Thuốc tẩy giun của Tướng Quân.”
 
Anh đưa túi cho , giọng  trở  vẻ trầm  thường ngày. Tôi máy móc nhận lấy.
 
“Tôi  đây.”
 
Anh   gì thêm, chỉ khởi động xe,  nhanh  đó  biến mất ở đầu hẻm. Tôi  ở cổng sân, tay cầm túi thuốc tẩy giun. Gió đêm thổi qua, nhưng đầu óc  vẫn  tỉnh táo. 
 
Cho đến khi   thấy cái lỗ thủng  hàng rào sân,   từ lúc nào   cẩn thận buộc một miếng gỗ mới tinh, bên cạnh còn  gia cố thêm bằng dây thép. Kỹ thuật chuyên nghiệp,  là    dụng tâm. 
 
Tôi  sững tại chỗ, cuối cùng cái lý thuyết bất khả chiến bại trong lòng  cũng nứt  một khe hở lớn.
 
Linlin
Hình như… Tôi thật sự… Đoán sai ?
 
Nếu Thẩm Xác   vì Miên Hoa Đường. Vậy  làm tất cả những điều  là vì cái gì? 
 
Vì Tướng Quân ư? Một chú Husky, đáng để một ông chủ lớn ngày làm vạn việc như . Anh còn bỏ tiền  đích  đến tận nơi, thậm chí còn chạy đến phá đám buổi xem mắt của  ư? 
 
Điều  càng vô lý hơn. 
 
Sau khi loại bỏ tất cả những khả năng  thể thì điều còn , dù vô lý đến mấy, cũng chính là sự thật. 
 
Tôi ngây   tấm hàng rào   sửa . Một ý nghĩ hoang đường nhưng  khiến tim  đập nhanh hơn,  kiểm soát  mà nảy . 
 
Chẳng lẽ  làm tất cả những điều  vì ? 
 
Ý nghĩ   xuất hiện lan tràn giống như ngọn lửa  đồng cỏ, lập tức thiêu rụi lý trí của . 
 
Tôi hồi tưởng  những hành động  đây của    đầu gặp mặt. Anh  “Nếu chó  ,  em  theo  ”. Có khi nào đó   là một mệnh lệnh bá đạo, mà chỉ là một lời  đùa  suy nghĩ? 
 
Anh thấy  huấn luyện Miên Hoa Đường đến mức “sùi bọt mép” nhưng  thất vọng, ngược  còn bật . Có lẽ  căn bản  quan tâm Miên Hoa Đường  thi đấu  ,  chỉ cảm thấy trò vặt của   đáng yêu? 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thi-ra-la-cho-con-lam-mai/chuong-6.html.]
Cả hôm nay nữa,     rằng tuyên bố  bạn trai .
 
Má  bắt đầu nóng bừng,  nóng lan đến tận mang tai. Tôi chỉ  đào một cái hố chôn  xuống ngay lập tức. 
 
Ôn Tây Quân ơi là Ôn Tây Quân, rốt cuộc trong cái đầu cô chứa cái gì . Rõ ràng là   đang theo đuổi cô, nhưng cô  coi   là kẻ buôn . Ơ  , là kẻ buôn chó. 
 
Điện thoại bật thông báo tin nhắn mới, là tin nhắn từ Thẩm Xác. 
 
[Thẩm Xác]: Em thấy hàng rào ?
 
Tôi cầm điện thoại, cảm giác đầu ngón tay đang nóng bừng. Do dự hồi lâu,  trả lời ba chữ.
 
[Tôi]: Tôi thấy .
 
Bên  gần như trả lời ngay lập tức.
 
[Thẩm Xác]: Là miếng gỗ tạm thôi,  thể   lắm, cuối tuần  sẽ tìm  đến  cái mới.
 
Tôi  miếng gỗ tuy đơn giản nhưng  khiến lòng   trăm mối ngổn ngang. Tôi hít một  thật sâu  gõ một dòng chữ.
 
[Tôi]: Thẩm Xác, tấm ảnh  vòng bạn bè của …
 
Đầu ngón tay  run rẩy  màn hình, nhưng  vô tình chạm  nút gửi. Tôi vội vàng thu hồi, tim đập nhanh như  nhảy  khỏi lồng ngực.
 
Thế    là quá thẳng thắn  ? Lỡ  chuyện đều là  tự đa tình thì ? Vậy thì sẽ   hổ. 
 
Giao diện trò chuyện mãi   tin nhắn mới nào hiện lên. Tôi  mừng  hụt hẫng. 
 
Khi  định tắt màn hình, tin nhắn của Thẩm Xác  hiện lên. Lần   còn là vài chữ ngắn gọn nữa. Mà là một đoạn tin nhắn  dài.
 
[Thẩm Xác]: Tôi xin ,  làm em sợ ? Hôm đó ở công viên  thấy em,    tìm cơ hội làm quen, nhưng mãi  đủ dũng khí.
 
[Thẩm Xác]: Tôi  ngờ Tướng Quân  tự ý chạy  ngoài, càng  ngờ nó  chạy đến nhà em. Khi em mở cửa,  thật,    hồi hộp.
 
[Thẩm Xác]: Để nó ở  là cách ít đột ngột nhất mà   thể nghĩ  để  thể tiếp tục tiếp xúc với em.