8
Tạ Khánh gần đây cứ tránh mặt .
Tôi nghĩ lẽ tiền một trăm nghìn tệ của làm cảm động, tám chiếc container đồ kéo , đòi trả cái nào, tất cả đều trở thành tài sản riêng của .
Mà bỏ một khoản tiền lớn, trang hoàng biệt viện Khánh Hòa.
Tạ Khánh bảo quản gia khi trang hoàng thì hỏi ý kiến .
Tôi thể ý kiến gì chứ, đây nhà .
Tôi đối với biệt viện Khánh Hòa chỉ một yêu cầu duy nhất, đó là: "Thoải mái."
quản gia hèn hạ đó dường như hiểu "thoải mái" mà là thoải mái kiểu gì, ông trang trí ở đây mười phòng theo chủ đề.
Điều khiến khi dẫn Tạ Khánh công tác về tham quan căn biệt thự trang trí , khung cảnh mười rơi ngượng ngùng.
Tạ Khánh căn phòng trang trí thành lớp học, nghi hoặc hỏi : "Em trang trí nhà thành như thế là để làm gì?"
Tôi mặt đỏ bừng : "Em chuẩn thi chứng chỉ giáo viên."
Tạ Khánh cong khóe môi, đáy mắt chút ý : "Là định làm giáo viên ?"
Tôi chính nghĩa : "Là vì thể nhận thành viên NetEase Cloud Music, như khi thất tình thể bật nhạc nền phù hợp trong tai ."
Tạ Khánh vỗ vỗ đầu : "Ý đó."
Tim dường như lỡ mất một nhịp.
Tạ Khánh ngay đó mở căn phòng tiếp theo, là phòng theo chủ đề nhà tù.
Tạ Khánh thong dong dựa cửa, đầu , chờ trả lời .
Tôi vội vàng đầu quản gia.
Không ngờ tên tiểu nhân quản gia , thể hiện thái độ chuyên nghiệp của quản gia, chuẩn ba mươi độ, lịch sự : "Việc trang trí các căn phòng đều tham khảo ý kiến của cô Đường."
Tôi ngửa đầu gào thét, vô cùng sụp đổ.
Tôi ý kiến gì chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/the-than-nghiep-du/chuong-7.html.]
Tôi điên cuồng bò lê lết trong hành lang u ám , thế ngay từ đầu cụt lủn hai chữ "thoải mái" .
Tạ Khánh vẫn đang chờ câu trả lời của .
Tôi đành cứng rắn : "Tạ Khánh, là tổng tài ."
Tôi lén liếc Tạ Khánh, giọng Tạ Khánh chút trầm thấp:
"Ừm."
Suy nghĩ của chút bay bổng, phát hiện Tạ Khánh chỉ cần quá mười chữ thì đặc biệt trai, vì như sẽ làm lộ sự thật là một tên ngốc.
Chỉ cần Tạ Khánh mở miệng, chính là hình mẫu tổng tài bá đạo tiêu chuẩn, ngay cả bộ vest chỉnh tề khoác lên cũng dáng bạo đồ vest, kết hợp với khuôn mặt thanh lịch tuấn tú của , một cách mâu thuẫn và đầy sức công kích.
"Tiếp tục khen chứ." Giọng Tạ Khánh kéo suy nghĩ của trở .
Tôi tiếp lời: "Chúng làm tổng tài, rủi ro đều lớn, nào là mổ thận mổ giác mạc, , tổng tài là một nghề nguy hiểm."
"Em trang trí một nhà tù trong nhà, là để luôn tự kiểm điểm, tuyệt đối đừng làm những hành vi vi phạm pháp luật!"
Tạ Khánh cúi xuống, đôi mắt hẹp dài chằm chằm , trong mắt chỉ .
Tôi quên mất đang hươu vượn, thậm chí còn nghĩ Tạ Khánh sẽ hôn tới.
Không ngờ Tạ Khánh búng mạnh trán một cái: "Em yên tâm , hàng năm đều nộp thuế đầy đủ ."
Tạ Khánh bổ sung: "Tôi cũng tiếp xúc với xã hội đen."
Tôi vội vàng nịnh nọt : "Tuyệt vời quá!"
Tạ Khánh lập tức như đứa con trai ngốc khen, vui vẻ ăn cơm.
Tôi tám căn phòng còn , thở phào một , những chuyện, nên để nó trở thành bí mật.
Tôi vội vàng với quản gia: "Mau cho trang trí mười căn phòng ."
Quản gia thất vọng : "Chẳng lẽ hai cảm giác mở hộp mù ?"
Tôi mỉm : "Thoải mái là kiểu thoải mái ?"
Quản gia giả vờ mà đáp: "Vâng, ngày mai sẽ sửa ."