Tôi tám chữ lớn ngay ngắn cơ bụng của Tạ Khánh, khuôn mặt hảo của Tạ Khánh, cũng chơi trò dục cầm cố túng gì nữa, thích Tạ Khánh, Tạ Khánh cũng thích , tại chúng ở bên ?
Tim đập nhanh, tưởng phóng khoáng và dũng cảm một câu: "Được."
Thực , giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu .
tai Tạ Khánh thính, lập tức mắt sáng rực rỡ lao tới đẩy xuống giường: "Tuyệt quá! Cho em sờ , cho em sờ , đây chỉ sáu múi thôi, vì cầu hôn mà tập gym ba tháng, mới luyện thêm hai múi còn ."
"Đường Nhụy, nhụy hoa nhỏ của ."
Niềm vui tràn ngập trong lòng , vì cái biệt danh quê mùa Tạ Khánh đặt cho mà dịu .
Tôi véo miệng Tạ Khánh thành mỏ vịt: "Đi ngủ ."
12
Ai hiểu chứ...
Ngày thứ hai khi Tạ Khánh cầu hôn, tiêu chảy.
Khi bác sĩ gia đình đến khám bệnh cho Tạ Khánh, hỏi về nguyên nhân bệnh, Tạ Khánh , là vì tạo cảm giác những giọt nước lướt qua cơ bụng, phản chiếu lời cầu hôn "thiết họa ngân câu" của , nên tắm nước lạnh.
Hơn nữa, khi ngủ còn khăng khăng khoe tám cơ bụng của , sợ chăn làm mờ chữ cơ bụng, nên lạnh rốn mà tiêu chảy.
Tôi khuôn mặt kinh ngạc của bác sĩ gia đình, và vẻ mặt kiêu hãnh của Tạ Khánh.
Hoàn còn tự ti nữa.
Tôi xứng đáng với một tên ngốc như Tạ Khánh.
Thế nên khi Tạ Khánh đưa về nhà ăn cơm gặp bố , đồng ý mà chẳng hề phản kháng chút nào.
Bố Tạ Khánh đều là , hòa nhã, hiền từ.
Tôi Tạ Khánh và Tạ Trúc bàn ăn, cảm giác như gen của hai em họ biến đổi, lẽ trong gen của con tiêm DNA của chó Husky.
Tạ Khánh bàn ăn, đặt tất cả những món thích mặt , tuyên bố: "Bố , con kết hôn với Đường Nhụy."
Tôi lén lút bố Tạ Khánh, chỉ là một bình thường chút nhan sắc, gia tộc Tạ đối với , là hào môn mà thể với tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/the-than-nghiep-du/chuong-10.html.]
Theo tình tiết trong tiểu thuyết, lúc sẽ làm khó dễ và sỉ nhục.
Tạ Khánh lén lút ghé sát tai lớn: "Không , bố sẽ phản đối , gia tộc nhà họ Tạ bây giờ trong tay , nếu hai họ đồng ý."
Mắt Tạ Khánh láo liên xoay một vòng: "Vậy năm nay sẽ làm giả sổ sách, nộp thuế nữa!"
Bố Tạ Khánh mặt đầy vạch đen, đầu nhẹ nhàng với : "Tiểu Nhụy , con vất vả , chịu trúng Tạ Khánh."
Tôi cưng chiều mà lo sợ : "Không vất vả vất vả, Tạ Khánh là lắm ạ."
Mẹ Tạ Khánh đá Tạ Khánh một cái, an ủi : "Cái tính nết chó má như Tạ Khánh, cũng chỉ con chịu đựng thôi, con yên tâm, dì và chú là phụ phong kiến, ba năm khi hai đứa yêu , Tạ Khánh về với dì , chú với dì đều giơ cả hai tay hai chân đồng ý."
Tôi chút ngẩn , ba năm ...
Tôi lén Tạ Khánh một cái, phát hiện Tạ Khánh đang chia tôm trong đĩa.
Anh gắp cho một con, gắp cho bố một con.
Gắp cho một con, gắp cho một con.
Gắp cho một con, gắp cho Tạ Trúc —— gắp, đũa lướt qua đĩa của Tạ Trúc một vòng, đặt đĩa của ,
Gắp cho một con, gắp cho một con.
Trong đĩa còn hai con tôm, Tạ Khánh dứt khoát gắp hết cho .
Tôi chút ngượng ngùng, Tạ Trúc đang phục và bố Tạ Khánh coi như thấy gì, vội vàng ngượng nghịu nghiêng đầu hiệu cho Tạ Khánh.
Tạ Khánh lập tức hiểu ý, lớn tiếng : "Đông thế , em còn làm nũng."
"Thôi , chiều em ."
Nói xong, Tạ Khánh bưng đĩa đầy tôm của , đặt mặt , vẻ mặt kiêu hãnh bóc tôm.
Tôi vội vàng về phía Tạ Khánh: "Dì..."
Mẹ Tạ Khánh mắt rưng rưng nước mắt : "Tiểu Nhụy, con nhất định ở bên Tạ Khánh thật , mãi mãi bên nhé."
Thấy gật đầu, Tạ Khánh thở phào một dài, như trút gánh nặng đeo đẳng hơn hai mươi năm .
【HẾT】