Diệp Tử Phong
Nhìn cái miệng đáng yêu đang nhai miếng thịt bò của Triệu Hương Linh, chỉ cúi xuống và đặt lên đó một nụ hôn. Thế nhưng, trời vẫn tối và dám chắc cô sẽ nổi giận.
Tôi cảm thấy bản thật biến thái vì cứ mong cho trời mau tối để thể ôm lấy cô , mật với cô .
Tôi yêu Triệu Hương Linh, yêu cô từ khi cô còn là một cô bé mặc váy công chúa. Cô lương thiện và đáng yêu.
Ngày dắt đến biệt thự của ba cô để xin việc làm, cô gọi là trai bé nhỏ. Sau đó, Triệu Hương Linh xin cho đến trường. Kết quả là , một kẻ lớn hơn cô ba tuổi học cùng lớp với cô .
Thế nhưng, cô gái dễ thương đó đổi khi cô qua đời, trở nên nóng tính, dễ cáu giận.
Tôi, một kẻ tứ cố vô , thể làm gì hơn cho cô ngoài việc ở cạnh và chịu đựng những cơn giận vô cớ đó.
Khi Triệu Hương Linh bảo làm tình ban đêm của cô , vui mừng. Điều khiến buồn là cô dùng tiền để trao đổi.
Tôi với Triệu Hương Linh rằng, bằng lòng ở mãi bên cô dù nhận một đồng nào.
- Ngon lắm, tắm xuống ăn, ăn cùng luôn nhé.
Triệu Hương Linh buông tay khỏi eo , tung tăng bước . Tôi ngơ ngẩn theo bóng dáng cô .
Buổi sáng hôm qua, khi cô thức dậy và hỏi tên , vô cùng lo lắng, cứ tưởng cô mất trí nhớ .
Thế nhưng đó, vui mừng vì nhận cô gần như trở là cô bé con ngày nào, bụng, hiền lương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thay-doi-so-phan-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-9-co-ay-tu-choi-than-mat-1.html.]
Và khi màn đêm buông xuống, liều mạng làm càn, sờ soạng và hôn cô trong khi cô đang ngủ, cuối cùng, cô cũng chiều theo , đó là đầu tiên cô chiều theo ý . Một đêm ái ân tuyệt vời.
- Đêm nay, cần đến phòng nữa.
Triệu Hương Linh khi kết thúc bữa ăn nhanh chóng lên. Tôi hỏi lý do nhưng dám lên tiếng.
Không ban nãy cô chủ động ôm và làm nũng với ? Tại cô đột nhiên cần nữa ?
Sau khi dọn dẹp và rửa bát đĩa, trở về phòng học bài. Khi đồng hồ điểm chín giờ đêm, pha một ly nước ấm và mang lên phòng Triệu Hương Linh như thường lệ. Cô đang bàn trang điểm, thoa kem dưỡng da.
- Để giúp cô. – Tôi đặt ly nước xuống và .
Tôi cầm lấy hộp kem dưỡng thể từ tay cô và cẩn thận thoa đều lên vùng da cổ phía dần dà trượt xuống tấm lưng trần.
- Được . – Triệu Hương Linh nhích khi tay trượt xuống sâu hơn, luồn váy ngủ của cô .
- Cô chủ, phục vụ cô chủ ? Cô hài lòng về ? – Tôi ôm lấy eo cô từ phía , ghé tai và hỏi.
Tôi thể cảm nhận cơ thể Triệu Hương Linh run lên. Cô luống cuống gỡ tay đầu , với vẻ mặt khó hiểu.
- Diệp Tử Phong, từ đây về , cần làm ấm giường cho nữa. – Giọng cô nhẹ nhàng như lá cỏ sắc lẹm cứa tim .
- Tại ?
- Tôi cảm thấy thật buông thả và mệt mỏi. Chúng nên tập trung cho việc học. Không giành lấy học bổng ? Hãy để dành thời gian và sức lực cho việc đó.
- Tôi nước ngoài, sẽ học đại học trong nước.