Thật trùng hợp, em cũng yêu anh! - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-11-07 11:55:44
Lượt xem: 185

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hầu Quý Phi chịu thất bại ở khu chung cư, đợi , nghĩ chiêu mới.

 

Anh huy động những bạn chung giúp, thậm chí tìm đến lãnh đạo của , nhờ tổ chức một bữa ăn để giải quyết hiểu lầm.

 

Sếp là cáo già, ngoài miệng thì đồng ý, nhưng một tìm .

 

Chỉ bóng gió rằng, gần đây nếu chuyện gia đình thì thể nghỉ vài ngày.

 

Không cần thiết.

 

Vào ngày thứ tư khi và Hầu Quý Phi xé toang mặt nạ, nhận điện thoại của Hứa Lê.

 

Cô gái trẻ đề nghị gặp mặt, chút ân oán cá nhân cần thương lượng với .

 

Ân oán cá nhân?

 

Thật thú vị.

 

Địa điểm là do Hứa Lê chọn, là một nhà hàng ẩm thực An Huy.

 

Đây là một chuỗi cửa hàng, đồ ăn ít mà đắt, đối với kinh tế hiện tại của Hứa Lê thì vẻ quá sức.

 

Rõ ràng, cô đang cố gắng giữ thể diện cho .

 

Khi bước , Hứa Lê đợi sẵn trong phòng riêng nhỏ.

 

búi tóc thấp, trang điểm nhẹ. Áo khoác đặt ghế, bên trong mặc áo len cổ lọ màu trắng, váy dài màu cà phê, trông thuần khiết, kiểu cô gái ngoan hiền.

 

Thấy đến, Hứa Lê lập tức dậy.

 

"Chị Kiều, lâu gặp."

 

Lúc câu , vẻ mặt cô bình thản, hề tỏ khiêm nhường kiêu căng.

 

"Ừm."

 

Tôi tự nhiên xuống đối diện Hứa Lê, điện thoại: "Cô Hứa chuyện gì, thẳng ."

 

Hứa Lê cầm ấm , rót cho một cốc nước: "Sao , chị Kiều bận rộn ?"

 

Tôi nhướng mày: "Tất nhiên, thời gian của tính bằng phút, lãng phí càng nhiều những và việc đáng, tổn thất càng lớn."

 

Hứa Lê rõ ràng đang châm biếm cô . Cô gái ở tuổi giấu chuyện trong lòng, cảm xúc thể hiện hết khuôn mặt: "Vậy chị cũng cho rằng đàn đáng? Nên những ngày gặp ?"

 

Tôi lười biếng dựa lưng ghế, đánh giá Hứa Lê từ xuống , khẩy: "Liên quan gì đến cô chứ? Sao cứ như cô đang đến hỏi tội ? Thật thú vị."

 

Hứa Lê trừng mắt : "Đương nhiên là liên quan đến . Nếu vì giúp và bố , đàn cũng sẽ đắc tội với chị."

 

Tôi phủ nhận cũng khẳng định, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

 

Lông mày Hứa Lê cau : "Tôi chị và đàn đang cãi đòi chia tay. Những ngày đàn suy sụp, đau khổ. Anh là một bụng, dù nguyên nhân là do cha con , nhưng bao giờ trách móc chúng ."

 

Tôi gật đầu: "Rồi nữa?"

 

Hứa Lê chống hai tay lên bàn ăn: "Nếu chị Kiều vì chuyện mà chia tay với đàn , lương tâm sẽ yên."

 

dậy, cúi : "Tôi xin chị."

 

Tôi liếc các món ăn bàn: "Vậy cách xin là mời ăn một bữa?"

 

Hứa Lê thẳng lưng: "Cha con phiên ở trong căn nhà tân hôn của chị ba ngày, sử dụng đồ dùng nhà bếp của nhà chị. Mời chị ăn bữa coi như trả một phần tình cảm."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/that-trung-hop-em-cung-yeu-anh/chuong-9.html.]

Nói xong, cô cầm chiếc ba lô ghế, lấy một phong bì, đẩy về phía .

 

"Trong là một ngàn tệ."

 

Trong mắt cô gái toát lên vẻ kiêu ngạo và bướng bỉnh: "Tôi tính theo giá phòng tiêu chuẩn của khách sạn bên ngoài, trả tiền thuê nhà ba ngày cho chị, từ nay chúng nợ nần gì nữa."

 

Tôi phong bì, lắc đầu khinh miệt.

 

Hứa Lê cầm lấy áo khoác và túi xách, bỏ , lạnh nhạt bỏ một câu: "Tôi thanh toán hóa đơn , xin mời chị dùng bữa."

 

"Đứng ." Tôi cầm tách uống một ngụm: "Tôi cho cô ?"

 

Hứa Lê kiêu ngạo ngẩng cằm: "Sao, chị Kiều còn chuyện gì nữa?"

 

Tôi hiệu cho cô xuống.

 

Hứa Lê yên nhúc nhích, nghiêm chỉnh đối diện , khoanh tay, lạnh lùng .

 

Tôi khẩy: "Cha một đứa con gái ngu xuẩn điều như cô, là phúc là họa."

 

Hứa Lê nắm c.h.ặ.t t.a.y đặt bàn, ưỡn cổ, năng cực kỳ đanh đá: "Chị chẳng qua chỉ kiếm vài đồng tiền bẩn thỉu, làm vẻ gì chứ! Người giàu thực sự đều giáo dưỡng và ôn hòa, như chị, là một con mụ chanh chua!"

 

Hứa Lê tức đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng, mắt đỏ hoe: "Thời thế đổi, Kiều Hạ, chúng cứ chờ xem!"

 

Tôi bật : "Chờ xem cái gì?"

 

khinh thường : "Tôi trẻ hơn chị, cơ hội trong tương lai cũng nhiều hơn, chắc chắn sẽ kiếm nhiều tiền hơn chị."

 

Tôi nhịn vỗ tay: "Có chí khí, hy vọng cô sẽ như ý nguyện."

 

Hứa Lê lạnh: "Chị cứ mở to mắt mà đợi."

 

Tôi cầm phong bì lên, xóc xóc, ném về phía Hứa Lê.

 

"Mẹ cô ung thư, đang là lúc cần tiền. Bố cô tiếc tiền dám ở khách sạn, toe toét cúi lưng mặt trẻ hơn để xin ở nhờ hòng tiết kiệm tiền. Vậy mà cô vì 'xin ' , chỉ tiêu vài trăm ngàn mời ăn, còn thanh toán tiền thuê nhà cho ."

 

Tôi tặc lưỡi: "Xem , cô bệnh đủ nặng nhỉ. Không đúng, quan trọng bằng chút tự tôn đáng thương của cô. Nói cô ngu, sai ?"

 

Hứa Lê mất bình tĩnh, nước mắt rơi lã chã, cô chỉ tay : "Câm miệng! Ân oán của chúng , đừng lôi ! Chị mà dám nguyền rủa thêm một câu nào nữa, sẽ liều mạng với chị."

 

Tôi nhướng mày: "Được, nhắc đến đáng thương của cô, đến cô. Hứa Lê."

 

Hứa Lê nghiến răng nghiến lợi: "Tôi làm ?"

 

Tôi : "Cô chừng mực ?"

 

Hứa Lê bực dọc: "Tôi chừng mực chỗ nào? Tôi cướp đàn ông của chị ? Mắt chị thấy ở ?"

 

Tôi lấy vài tờ giấy in từ trong túi xách, ném lên Hứa Lê.

 

Trên giấy, rõ ràng là hình ảnh camera giám sát ở cửa nhà chụp : Hầu Quý Phi xách hai túi rau lớn, vui vẻ với Hứa Lê để nhà.

 

Hứa Lê lạnh, xé nát tờ giấy in, ném trả .

 

"Đừng vu khống , và đàn trong sạch. Anh , gia đình gần đây khó khăn nên giúp đỡ thôi."

 

Tôi phủi những mảnh giấy vụn : "Trên đời đáng thương nhiều lắm, nhiều học trò, đàn em, giúp, mà chỉ giúp cô?"

 

Hứa Lê: "Đó là..."

 

Tôi ngắt lời cô : "Đó là vì, đóa sen nhỏ như cô cảm tình với cô, nên mới vô liêm sỉ lợi dụng mà thôi."

 

Mặt Hứa Lê đỏ bừng: "Cô bậy!"

Loading...