Ai ngờ, gặp Đậu Hiếu trong ngân hàng.
Lúc đó, đang lúng túng quầy giao dịch, cẩn thận nhờ nhân viên ngân hàng dạy điền đơn, nhưng đó mặt đầy vẻ khó chịu.
"Chỗ điền tên, bao nhiêu , hiểu ?"
Người làm ngân hàng cũng mặt mà bắt hình dong.
Tôi cúi đầu, mặt đỏ bừng lên ngay lập tức, khoảnh khắc đó cảm thấy tự ti. Tôi rụt rè đưa tờ đơn điền cho cô xem.
"Bảo cô sửa đổi , còn sửa!"
Cô bực bội lườm một cái, thô lỗ xé một tờ đơn mới quăng cho .
Đang lúc khó xử thì giọng Đậu Hiếu truyền đến.
"Tống An Nhiên, cô ghê gớm lắm cơ mà, bây giờ nhát gan thế?"
Tôi đầu , chỉ thấy khoanh tay đút túi, vẻ mặt hóng chuyện vui ở bên cạnh.
Tôi bĩu môi, thầm mắng một tiếng: là oan gia ngõ hẹp.
Anh chậm rãi đến bên cạnh , nhỏ gì đó với nhân viên ngân hàng, đó liền lịch sự rời .
Trước khi còn đánh giá từ xuống một cái.
"Đây là tiền lấy từ nhà họ Đậu ." Đậu Hiếu .
"Cái gì mà nhà họ Đậu của các , chẳng các đến nhà đòi hết ? Giờ tiền là của ." Tôi bực bội đáp trả.
"Cô thông tin nhanh nhạy thật."
Anh khẽ , ánh nắng chiếu rọi, trông trai lạ thường.
Anh còn vẻ ủ rũ như hôm ở nhà họ Đậu, cứ như đổi thành một khác.
Dù vẫn đáng ghét như .
Đáng ghét thì đáng ghét, nhưng thừa nhận, nếu sự giúp đỡ của , thật sự tiền thể gửi thành công .
Tôi cầm tờ sổ tiết kiệm mỏng manh đó, soi soi ánh nắng.
Anh cợt hành động của , hỏi:
"Cô gửi hết tiền , tối nay ngủ ở ?"
Tôi vác hành lý cao gần bằng mặt , bực bội hỏi ngược :
"Liên quan gì đến ?"
Anh cũng tức giận, ngược tính hỏi :
"Chưa từng nghĩ đến việc học ?"
"Vừa nãy với là cô đang chuẩn gửi tiền để thi đại học đấy."
Hèn chi lúc cô còn đánh giá một cái, chắc là tin .
Đi học? Nghe thấy hai chữ , những ký ức niêm phong ùa về như thủy triều.
Nhớ năm học lớp bảy, cứ dăm bữa nửa tháng chạy đến trường, tìm lý do để gọi về nhà phụ giúp, khi thì kiếm điểm công, khi thì đồng lượm cỏ, kiểu gì cũng nghĩ việc.
Hồi đó hiểu tại làm thế, giường trằn trọc ngủ mới nghĩ thông suốt.
Mẹ làm , đợi tự mở lời xin nghỉ học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thap-nien-buong-bo-de-tu-do/6.html.]
lúc đó hiểu ý , càng hành hạ, càng học.
Mỗi tối, đều thức khuya học hành chăm chỉ ánh đèn dầu mờ ảo, cứ thế nghiến răng kiên trì học xong cấp hai, còn đạt thủ khoa khối.
Người trong làng gặp bố đều :
"Nhà Tống già các sắp sinh viên đại học ."
Nghe , dù bố cũng cố nặn một nụ , nhưng nụ đó thể chạm đến đáy mắt.
Cuối cùng, cái đêm hè nóng bức ngột ngạt thở nổi của năm lên cấp ba.
Mẹ ánh đèn dầu, khâu áo khoác mùa đông cho thằng em, chậm rãi những lời mà bà từ lâu.
"An Nhiên , cảnh gia đình con cũng rõ , nhà đủ sức nuôi nhiều đứa học thế ."
Bố trong góc, rít thuốc lào bèm bẹp. Mùi khói hăng nồng lan tỏa trong căn phòng chật hẹp.
Tôi và cả tách hạt thông bên cạnh, những hạt tách xong còn chọn nhân nguyên vẹn để đóng gói, một cân thể bán hai hào, kiếm thêm thu nhập cho gia đình.
Tống An Kiệt thì chọn những hạt vụn cho miệng.
Ba chúng ai lên tiếng. Căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ thấy tiếng tách hạt thông và tiếng kim chỉ của .
Mẹ thấy chúng gì, tiếp tục:
"Con gái lớn lên, sớm muộn gì cũng lấy chồng, nhiều sách cũng chẳng ích gì."
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
"Trong làng , con là sách nhiều nhất , bố đối xử với con tệ ."
Ngọn lửa đèn dầu lách tách nhảy múa trong khí, bố dậy cắt bớt tim đèn.
Ánh sáng yếu ớt dường như sáng hơn một chút, nhưng vẫn thể soi sáng sự lạnh lẽo trong lòng .
Tôi ngẩng đầu, thẳng mắt :
"Mẹ, con học lâu như , là vì thành tích , nhà trường miễn học phí và tạp phí. Nếu tốn tiền học như cả và thằng em, con e là ngay cả cổng trường cũng ."
Mẹ nghẹn lời, lập tức đáp :
"Thế gia đình cũng nuôi con bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ là ăn cơm chùa ?"
"Tống An Kiệt cũng ăn cơm chùa ? Hơn nữa, điểm công con kiếm hề ít cho gia đình."
Tôi cũng chịu thua, sự uất ức trong lòng tràn như lũ vỡ bờ.
"Nó là con trai!" Mẹ hét lớn.
Nó là con trai, đúng, là cái lý do nó là con trai!
Dường như chỉ vì là con trai, như nhận lệnh miễn tử.
Không cần làm bất cứ việc gì, dù học hành , cũng mãi mãi cơ hội tiếp tục học, chỉ cần , thứ đều thể.
Còn thì ? Chỉ vì là con gái, dù ưu tú đến , cố gắng đến mấy, dường như mãi mãi thoát khỏi phận lấy chồng sinh con.
Tôi cam tâm, phẫn nộ, tại trói buộc bởi cái phận ?
Tôi cũng ước mơ, theo đuổi, vô vàn khả năng, tại chỉ vì giới tính của , khung định một cách tàn nhẫn một tương lai chật hẹp như .
Tôi cam lòng một câu:
" Tống An Kiệt căn bản là học ."