Nhìn do dự, cô cầm tay đặt lên mặt , mê hoặc hỏi: "Hai ở bên quan trọng nhất là vui vẻ đúng ?”
Cô cần.
Huyệt thái dương của Chu Nghiêm Phong nhảy lên, môi mím thành một đường thẳng, tay nắm góc chăn nổi lên gân xanh rõ ràng, ngón tay cũng khống chế run rẩy.
Anh chỉ với cô rằng ngay từ đầu cô chơi đùa , trở thành món đồ chơi cho cô giải trí nên mới lạnh mặt từ chối. Ngày đó lấy hiệp nghị biểu lộ cõi lòng với cô, cô thể lấy tư thế của thắng cuộc giễu cợt , giả bộ, là vịt c.h.ế.t mạnh miệng đáng đời cỡ nào, chẳng khác gì một con cá thớt tùy cô xâu xé. Cô cái gì cũng thể chấp nhận nhưng cũng lo lắng những điều đó sẽ trở thành lý do khiến cô rời xa. Anh chính miệng cho cô sớm động lòng khi cô lăn lòng mỗi đêm, khi cô dùng những bài tình ca trêu chọc , khi cô mỉm chơi cùng bọn nhỏ, thậm chí ngay cả khi cô khí thế hừng hực dũng cảm vì chị gái. Tóm sớm thần phục váy cô, chỉ mong cô đừng coi lời thổ lộ của như gió thoảng mây bay, chỉ mong cô nghiêm túc một chút thử ở bên , chỉ cần thử một cũng .
Cô cảnh cáo : "Kiên nhẫn của em giới hạn, đừng để em lời khó ."
Chu Nghiêm Phong rõ trong chuyện tình cảm giữa hai quan hệ bình đẳng thì sẽ hậu quả như thế nào. Cô thể tùy ý làm ảnh hưởng cảm xúc của , tùy ý nắm hỉ nộ ái ố của trong tay, thậm chí hung dữ như cô ngoại trừ việc tức giận thì cũng là một loại thủ đoạn kích thích . Việc nên làm lúc là lập tức tránh xa cô, đừng để cô làm ảnh hưởng đến cảm xúc, đừng tiếp tục trâm luân trong trò chơi tình ái như gân như xa của cô.
Anh đặt chăn bông sang một bên, rời khỏi giường lời nào, mở cửa rời .
thực tế, cúi xuống dùng hai tay giữ vai cô, dùng sức lật cô , một câu dư thừa mà cúi đầu hôn lên miệng cô.
Lục Mạn Mạn sửng sốt một lát từ chối nụ hôn.
Chu Nghiêm Phong lập tức lấy lòng hôn tóc cô, hai má cô, ngón tay cô, đó hôn xuống cổ cô. Cô im, vẻ mặt lạnh lùng. Anh trâm mặc tiếp tục hôn xuống ...
Buổi chiều bà Chu đưa Lục Mạn Mạn bệnh viện.
Chu Nghiêm Phong gọi Tiểu Từ lái xe qua để Tiểu Từ rời .
Bà Chu lòng bàn tay loáng thoáng vết máu, nghi hoặc : "Nghiêm Phong, con lái xe ư, tay con..."
Lục Mạn Mạn nghỉ trưa xong tinh thần, chạy qua vô cùng thiết kéo lấy cánh tay lắc lắc, chuyện với cũng đặc biệt ân cần: “Anh thương còn trổ tài lái xe cái gì. Nghe lời . Em và thương như thì cũng tự thương bản , đừng chuyện gì cũng để ý."
Đứa con thứ của họ quả thực ân cần khi quan tâm đến khác.
Chu Nghiêm Phong nhịn thẹn đỏ mặt nhưng trong lòng thích dáng vẻ ôn nhu săn sóc của cô, nhẹ nhàng cầm tay cô mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thap-nien-80-my-nhan-non-na-ga-cho-quan-nhan-mang-theo-nhai-con/chuong-134.html.]
Lúc lên xe bà Chu vốn định ở phía cạnh con dâu nhưng Chu Nghiêm Phong mở cửa ghế hành khách cho bà: "Mẹ, ở ghế nhé, ở phía ít say xe hơn."
Lục Mạn Mạn ngoắc tay gọi Tiểu Từ trở vê.
Anh "ừ' một tiếng đáp : "Nghe lời em."
Bà Chu cho rằng quả thực là như liền vui vẻ ở phía .
Ánh mắt cô lưu luyến dừng môi .
Chu Nghiêm Phong nắm tay cô, vẻ mặt vẫn nghiêm túc.
Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của , Lục Mạn Mạn mỉm chỗ khác. Một lúc Sau, đưa tay đan tay cô tay .
Lục Mạn Mạn dùng đầu ngón tay gãi nhẹ lòng bàn tay.
Chu Nghiêm Phong theo ở phía .
Trực giác của cô là đúng. Chỉ cân , nhất định thể đối xử với một cách thoải mái và đúng mực.
Lục Mạn Mạn nhớ cảnh tượng lúc đó khiến cô tê dại, một khuôn mặt lạnh lùng khổ hạnh hôn khắp cô, cuối cùng quỳ xuống ở đó để làm hài lòng cô một cách vụng về và yêu thương. Có lẽ là Lục Mạn Mạn bao giờ nghĩ rằng sẽ làm điều đó nhiều trận chiến, chỉ về thể chất, thị giác mà còn cả tâm lý.
Sau đó, cô thấy môi đỏ mọng, mọng nước, chóp mũi bóng loáng, càng lúc càng mềm mại hơn.
Một nghiêm túc như mà cô cắn.
Anh bằng lòng buông bỏ thái độ nên Lục Mạn Mạn cũng bằng lòng cho một cuộc hẹn hò ngọt ngào. Xuống xe đến bệnh viện, cô giúp chỉnh cổ áo khoác, giọng dịu dàng như nước nhỏ tai : "Anh cần theo, em sẽ với . Anh đến bác sĩ xem vết thương băng bó ."
Chu Nghiêm Phong đang định cái gì đó thì cô nhướng mi lên, vẻ như lời?
Tiểu Từ ngơ ngác một lúc cúi đầu. Đột nhiên mặt bà chủ, sếp tỏ ngoan ngoãn như một con ch.ó lớn, ngoan ngoãn đến mức đáng sợ. Thái độ của bà chủ cũng kỳ lạ. Buổi trưa về cô còn quan tâm đến sếp nhưng giờ dịu dàng, thiếu điều võ nhẹ lên đầu sếp nữa thôi.