Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 458: Lòng người vẫn cách một bụng cây
Cập nhật lúc: 2025-11-13 06:21:15
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Quả nhiên, mới Tống Vân đem chiếc áo khoác lông vũ , phụ lão liền như bấm nút, bắt đầu ho sù sụ.
Tống Vân vội vàng tìm một cái túi cho chiếc áo khoác lông vũ , buộc chặt miệng túi, đó giúp phụ lão bấm huyệt, xoa bóp để giảm ho.
Sau khi dứt cơn ho, cô lấy một chiếc khẩu trang, bảo phụ lão đeo tạm.
"Căn phòng cần quét dọn triệt để, cụ nên tạm thời chuyển sang phòng khác ở vài ngày."
Ngô lão và Trương lão vội vàng bước tới đỡ phụ lão xuống giường, dẫn ngoài.
Ba vị lão nhân một vòng quanh sân lớn, ngơ ngác tìm thấy một phòng trống nào thể ở tạm.
"Nhiều phòng thế, nhà cũng nhiều , phòng trống?" Ngô lão hiểu.
Mặt mày phụ lão tươi, đây vì giữ thể diện những chuyện mặt bạn cũ, giờ đây cũng lười che đậy nữa, dù ông cũng mất hết mặt mũi mặt bạn cũ .
"Đứa cháu gái họ của , đón chồng con của nó đến đây, chiếm mất hai phòng. Phụ Niệm Văn và vợ con chiếm ba phòng, thêm một phòng thư phòng của , một phòng thư phòng của Phụ Niệm Văn."
Được , chia rõ rành rành.
Lúc , Phụ Niệm Văn từ trong nhà bước , thấy phụ lão và Tống Vân họ đang chuyện trong sân, nhanh chóng bước tới, mặt đầy vẻ quan tâm, "Ba, cha đây làm gì? Một lúc nữa trúng gió, ho đó."
Phụ lão Phụ Niệm Văn, nghĩ tới con trai ruột của chịu nhiều khổ cực, còn con trai kẻ thù ở đây no ấm, hưởng hết phúc lành.
Ánh mắt phụ lão dần lạnh , giọng cũng lạnh nhạt, "Niệm Văn, con theo đến thư phòng, chuyện ."
Nụ mặt Phụ Niệm Văn khựng , biểu cảm chút tự nhiên, , "Ba, con hẹn gặp bạn học, việc cần bàn, sắp đến giờ , con ngoài ngay bây giờ, chuyện gì ngày mai nhé." Nói xong, đợi phụ lão lên tiếng, vội vã bỏ .
Tống Vân bóng lưng vội vã rời của Phụ Niệm Văn, cảm giác như đang tháo chạy.
Không chỉ cô cảm giác như , những khác cũng .
Phụ lão , "Hình như thấy ."
Ngô lão suy nghĩ nhiều hơn, ông với phụ lão: "Gọi đứa con lớn của về , việc để nó lo liệu, trong nhà cũng đáng tin cẩn trông coi, thì với thể trạng của bây giờ, xảy chuyện gì cũng khó mà rõ."
Phụ lão đến nỗi , nhưng nghĩ tới con trai, con dâu ruột cùng cháu trai cháu gái từng chịu bao khổ cực trong tay nhà họ Tôn, liền thể đoán bản tính của nhà xa đến mức nào.
Chuyện đời, ai mà chắc .
Lòng vẫn cách một bụng cây.
Dưới sự thúc đẩy của lợi ích lớn, việc gì mà kẻ tham lam dám làm?
"Được." Phụ lão gật đầu.
Ngô lão và Trương lão yên tâm, tự đưa phụ lão gọi điện cho Phụ Kiến Quốc, kể sơ qua sự việc, bảo lập tức về nhà.
Vào lúc chiều tà, chỉ Phụ Kiến Quốc trở về, mà vợ con của Phụ Kiến Quốc cũng đều về hết.
Đây là chuyện lớn, đương nhiên cả nhà cùng về bàn bạc.
Tống Vân để cho phụ lão một đơn thuốc đúng bệnh, chỉ cần cách ly nguồn dị ứng, uống thuốc hai ngày là thấy hiệu quả.
Sau khi khỏi hẳn, dù gặp nguồn dị ứng, chỉ cần tiếp xúc lâu dài quá mức, cũng sẽ dễ tái phát như .
Sau khi dặn dò kỹ lưỡng những điểm cần lưu ý khi sắc thuốc và uống thuốc và giấy, Tống Vân cùng Ngô lão, Trương lão rời khỏi phố Sùng Minh.
Trên đường trở về khu an dưỡng, ba bên lề đường, Ngô lão thở dài, "Việc e rằng dễ dàng như tưởng tượng, thằng Phụ Niệm Văn hạng hiền lành."
Trương lão gật đầu, "Phải. Ông già họ Phụ vốn mặt lạnh nhưng lòng mềm, nếu Phụ Niệm Văn giở trò thì ông lão khó lòng đỡ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-458-long-nguoi-van-cach-mot-bung-cay.html.]
Tống Vân gì, dù cũng là chuyện gia đình , dù cuối cùng họ giải quyết thế nào, cô cũng tư cách tham dự.
Cũng đồng chí Tôn Đại Giang trách cô nhiều chuyện .
Biết căn bản thèm nhận mối ?
Không , chuyện thông báo cho Tôn Đại Giang và Lý Phụng Cầm .
Sau khi đưa hai vị lão nhân về khu an dưỡng, Tống Vân thẳng đến bưu điện, gọi điện về phòng bảo vệ khu gia thuộc quân khu Xuyên.
Chờ hơn mười phút, khi gọi , máy chính là Tôn Đại Giang, nhà.
"Nghe Tống doanh trưởng lập đại công, lúc bận ăn mừng, rảnh gọi điện cho thế?" Tôn Đại Giang trêu chọc.
Trong lòng Tôn Đại Giang, bạn thực sự khiến tin tưởng mấy, Tống Vân là một trong đó.
Mặc dù hai tiếp xúc nhiều, nhưng luôn khâm phục nhân phẩm và năng lực của Tống Vân.
"Tôn phó đoàn trưởng còn học cả trêu đùa ." Tống Vân , tiếp, "Tôi chuyện lớn với ."
"Chuyện lớn gì ?" Tôn Đại Giang nghiêm mặt hỏi.
"Tôi gặp bố ở thành phố Kinh ."
"Hả?" Tôn Đại Giang sững , bố c.h.ế.t ? Nghe c.h.ế.t thảm, khi chôn, lúc cứng đờ vì lạnh con trai con dâu cố ý đào lên đốt thành tro.
"Là cha đẻ của ."
Tống Vân kể sự việc hôm nay cho Tôn Đại Giang .
"Ông nhà họ Tôn lừa, hôm nay mới sự thật, đau lòng, sẽ truy cứu trách nhiệm của nhà họ Tôn, và cũng nhận . Chuyện lẽ nên với , hỏi ý kiến , nhưng lúc đó tình huống như , nhất thí nóng vội luôn, xin nhé."
Tôn Đại Giang sững sờ đến tận một phút mới lấy tinh thần, chua chát , "Thực từ nhỏ nghi ngờ con nhà họ Tôn, lúc đó trong làng cũng một lời đồn đại, chỉ là chuyện chứng cớ, ông thậm chí còn ai là đưa đứa trẻ đến nhà họ Tôn nuôi."
"Anh nghĩ ? Có nhận cha ?" Tống Vân hỏi.
Tôn Đại Giang cũng nữa, lắc đầu, "Tôi suy nghĩ ."
Lúc lòng Tôn Đại Giang rối bời, Tống Vân cũng thêm gì nữa, chỉ cho những thông tin về nhà họ Phụ mà cô , đó cúp máy.
Tống Vân trở về phố Chính Đức, Tề Mặc Nam cũng ở đó, đang cạnh sân trong ăn dưa hấu chuyện phiếm với bố cô.
Thấy Tống Vân về, Tống Hạo gọi cô .
Tống Vân lấy một miếng dưa ăn, "Ngọt quá, dưa ?" Tống Vân ăn hỏi.
Tống Hạo : "Mặc Nam mang đến, là đường thấy hợp tác xã đang dỡ dưa, nhân lúc đông , vội mua hai quả, cũng mang cho một quả."
Tống Vân giơ ngón tay cái về phía Tề Mặc Nam, "Tiểu tử , cũng khéo đấy."
Tống Hạo trừng mắt cô, "Nói năng cho đàng hoàng." Nói xong, thấy Tề Mặc Nam đang con gái ăn dưa bằng ánh mắt dịu dàng, trong lòng chua xót, còn yêu thương con gái đủ, sắp thằng nhãi con dỗ ngon dỗ ngọt rước mất.
Tống Hạo sớm học cách tự điều chỉnh cảm xúc, ông nhanh chóng vui vẻ trở , "Tiểu Vân, lúc nãy Mặc Nam , các con lập đại công ."
Tống Vân ăn dưa gật đầu, "Ừ, nhiệm vụ tuy gian nan nguy hiểm, nhưng kết quả cũng khá , nước lợi to."
Chỉ tiếc cho những hùng liệt sĩ trẻ tuổi , mỗi nhớ cảnh tượng xác đồng đội chất đầy bãi biển, trong lòng cô bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, món nợ , vẫn xong.
Tề Mặc Nam , "Sau trao thưởng , cấp bậc của em hẳn là thể thăng ."