Dĩ Ninh ly rượu sóng sánh trong ánh đèn, bên tai là những lời chê bai ngớt của bà Ân Liên, từ thái độ phục vụ cho đến thức ăn ở Bích Trì, hầu như gì làm bà ý.
cô rõ hơn ai hết, sự ý xuất phát từ cô, nếu như cô ở đây, bên cạnh Tô Hoàng Phong, đối diện bà .
Bà Ân Liên cuối cùng cũng buông d.a.o nĩa, ngước mắt lên lườm thẳng Dĩ Ninh, thái độ hà khắc, “Hoàng Phong! Chẳng con luôn miệng khen ngợi bạn gái là kiểm toán viên cao cấp trẻ tuổi nhất Cambridge , rốt cuộc bây giờ làm thư ký cho đối thủ cạnh tranh, chịu nhún nhường phục tùng và làm chân sai vặt, mất mặt đến nhường nào.”
“Mẹ, đừng khó như , con để ý...”
“ để ý. Chỉ cần nghĩ chạm mặt với tên Steven Dawson hại con ngóc đầu lên nổi, còn đám em trong nhà chê, hận tát mặt cô .”
Dĩ Ninh cúi mặt gì, càng khiến Tô Hoàng Phong thương xót.
“Mẹ! Chúng đầm ấm ăn tối cùng , khó khăn đến , hà tất khiến khí mất vui.”
Dĩ Ninh sợ Tô Hoàng Phong kích động liền nắm lấy tay siết mạnh, ngụ ý nhắc nhịn xuống.
lúc Anna chậm rãi bước , tỏ ngạc nhiên gọi bà Ân Liên, “Mọi cũng ở đây ăn tối ạ?”
“Anna! Thật khéo trùng hợp.” Giọng điệu bà Ân Liên lập tức đổi, mềm mỏng và nhiệt tình. Bà lên, mật ôm nhẹ Anna xã giao: “Vẫn luôn kiêu kỳ xinh lắm! Cha nào nỡ gả chứ!”
“Lần bác tặng cháu chiếc cài áo bằng phỉ thúy quý giá, vẫn cơ hội gặp bác lời cảm ơn.”
“Ây! Đều là chỗ quen cả mà.”
Nói đến đây Anna xuống bàn ăn, tỏ ngạc nhiên : “Chỗ thức ăn đặc sắc như vẫn còn nguyên, ai tâm trạng dùng bữa ạ?”
“Chẳng khẩu vị cho .” Bà Ân Liên đạm.
Anna Dĩ Ninh, thẳng thắn chế nhạo: “Chị luôn tỏ đáng thương như thì ích gì... Ôi chao! Chiếc nhẫn ở ngón áp út là hai đính ước với ?”
Bà Ân Liên lập tức đen mặt, lúc mới chú ý tới, bà nghiến răng hề nhân nhượng lao tới giật mạnh chiếc nhẫn trong ngón tay Dĩ Ninh và ném chén súp.
“Còn sự đồng ý của , cô cũng háo thắng quá chứ! Dĩ Ninh! Con trai trao cô chiếc nhẫn tầm thường đến đủ thấy nó hề ý xem trọng cô. Xem , cô cạnh Anna, bản trở nên hèn mọn đến mức nào. Cô đừng cố vọng tưởng, kiểu như cô chịu khó làm nhân tình theo đuôi Hoàng Phong còn xứng.”
Dĩ Ninh run lên, từng tế bào giống như thiêu rụi.
Cô bật dậy, nước mắt lưng tròng Tô Hoàng Phong đang xúc động giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, “Em yên tịnh!”
Dĩ Ninh giật mạnh tay thoát khỏi Tô Hoàng Phong, dứt khoát rời .
Bên ngoài màn mưa trút xuống nặng hạt, nhưng Dĩ Ninh giống như vô hồn mất hết tri giác chạy ập ngoài đường, dùng cơn mưa rửa trôi sự uất ức.
Vì họ mãi buông tha cho cô, cứ chà đạp cô mới hả ?
Dĩ Ninh bật , nước mắt và mưa hòa lẫn làm một.
Những chiếc xe chạy lướt ngang b.ắ.n từng đợt nước lên cô thương tiếc, giống như phận cô đáng cam chịu.
Anna trong xe, oán hận ảnh liêu xiêu trong màn mưa, “Rachel! Cô c.h.ế.t ...” Anna hề nghĩ ngợi nhiều, nghiến răng nhấn mạnh chân ga, phóng xe về phía ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thao-bo-mat-na/chuong-5-dung-xe.html.]
“A...”
Anna run rẩy, gương chiếu hậu, ảnh đổ gục xuống vũng nước b.ắ.n lên tung tóe, giây kế tiếp hả bật .
Steven chứng kiến cả quá trình, nhưng vẫn lạnh lùng ngoài ô cửa sổ. Tài xế kích động xuống vồ vập :
“Phó chủ tịch! Xem kìa, ... tông trúng , giống thư ký mới của . Tôi xuống xe giúp cô gọi cấp cứu...”
Steven vẫn hết sức lạnh nhạt, cú lướt ngang va chạm lớn, tin chắc Dĩ Ninh sẽ thương nặng. Huống hồ ngoài sẽ giúp cô .
“Phó chủ tịch! Anh mặc kệ... mặc kệ... thật ?”
Đêm mưa tầm tã, cũng giống như ngày đó ở Anh, trông thấy Rachel Winslet thu bật , giống như thằng ngốc kích động lao khỏi xe chạy về phía cô , mặc kệ những lời kêu gào đuổi theo của . Anh bất chấp cơn mưa nặng hạt như trút đổ , bất chấp thê lương bao trùm lấy gia đình ... Cũng chỉ vì xúc động đó gián tiếp đẩy cửa tử.
Anh hận.
Hận chính .
Hận những con đó.
Nói đến nhẫn tâm, làm sánh bằng những con tự cho là cao quý .
Cô ngày hôm nay, còn chẳng là lão thiên gia đến báo ứng, bắt cô gánh chịu nỗi đau xác thịt...
“Đi thôi.” Giọng âm trầm của Steven cất lên, trong gian gói gọn của chiếc xe, đặc biệt lãnh khốc.
Tài xế hít một sâu, nén giữ lời , thể nhấn chân ga cho xe chạy .
Xe lăn bánh, mưa bên ngoài thôi nặng hạt.
Steven lướt qua ảnh đang mặt đường, trái tim khỏi co thắt .
“Dừng .”
Steven nhắm chặt đôi mắt, giọng trầm khàn của chính vang lên bên tai... bản nỡ.
Thời gian trôi qua giống như ngưng đọng , trong lòng Steven hạ quyết tâm. Trong tức thì, dứt khoát đẩy mạnh cửa xe vội vã bước ngoài, mưa trút như xối, khiến da thịt trong mấy chốc lạnh như cắt. hề chậm chạp bế cô gái đáng thương lòng, hối hả trở trong xe.
Tiếng mưa và tiếng lòng giống như đang hòa làm một, rả rích, tơi bời, hề yên tịnh như bộ dạng bên ngoài của .
Sau khi bác sĩ cấp cứu và đưa đến phòng hồi sức, Steven mới thả lỏng phần nào.
Anh gương mặt như tranh vẽ an tĩnh giường bệnh trái tim cứ ngừng lao xao. Anh rõ ràng, suốt nhiều năm qua con gái chiếm hết tâm trí, nhưng cô thì ngược hề một chút lưu tâm nào dành cho .
Chỉ cần nghĩ đến điều khiến vô cùng tức giận.
Steven đẩy cửa bước ngoài, căn dặn tiết lộ từng đến đây.
***