Thanh Xuân Tươi Đẹp - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-10-05 16:03:31
Lượt xem: 288

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi Tống Hàn Ngọc dỗ dành, lừa lên xe.

Địa điểm định vị là Tập đoàn Tống Thị.

“Đây là công ty làm thêm ?”

Tống Hàn Ngọc nhẹ, gật đầu.

Đến cổng công ty, tài xế nãy giờ im lặng cuối cùng cũng mở lời: “Tiểu thiếu gia, cần gì nữa thì gọi cho .”

“Ừm.”

Trước mặt khác, Tống Hàn Ngọc dường như trở về vẻ ngoài lạnh lùng quý phái mà quen thuộc.

“Tiểu Tống Tổng, đến , vị là Mạt Mạt đúng , chào .”

Vừa cửa lâu một cô gái khí chất thiện chào đón.

“Tiểu Tống Tổng?” Tôi lặp với giọng nhỏ.

Cô gái giải thích: “Là con trai của Chủ tịch Hội đồng quản trị mà, chúng quen gọi là Tiểu Tống Tổng .”

Đến văn phòng, Tống Hàn Ngọc sắp xếp cho định, tắm và quần áo .

Trong quá trình chờ đợi, cũng dần chấp nhận sự thật rằng Tống Hàn Ngọc là thừa kế của giới siêu giàu.

“Anh thiếu tiền?”

“Ừm.” Tống Hàn Ngọc cưng chiều và bất lực, thoang thoảng mùi sữa tắm.

“Vậy tại ...”

“Trần Khinh Mạt, thích .”

“Cái gì?” Tôi ngạc nhiên tột độ.

Tống Hàn Ngọc hề né tránh, thẳng : “Tôi tưởng chứ.”

Tôi còn đang chìm trong sự kinh ngạc, đáp lắp bắp: “Làm thể .”

Tống Hàn Ngọc cụp mắt, nụ nhẹ nhàng:

“Cậu nghĩ thử xem, nếu thích, làm thể đồng ý yêu cầu kiểu đó.”

“Tôi nghĩ lòng nhưng chấp nhận, nên mới luôn lảng tránh và quên chuyện hôm đó.”

“Tôi chỉ sợ thấy khó xử thôi...” Tôi lí nhí cãi .

mãi đến lúc nãy mới hiểu , hóa từ đến nay cứ nghĩ đồng ý tất cả những điều là vì tiền.”

Anh khẽ : “Trần Khinh Mạt, rốt cuộc làm gì mà khiến ảo giác rằng sẽ vì tiền mà hy sinh chứ?”

Lúc Tống Hàn Ngọc quả thật còn thấy hổ nữa.

Đến lượt thấy hổ .

Tôi còn ngây thơ cho rằng suất cơm 8 tệ 5 ở căn tin là hành động làm việc hằng ngày.

Đối với Tống Hàn Ngọc mà .

Chắc là hiếm khi ăn bữa cơm kém sang như .

Tôi đoán việc chuyển địa điểm buổi tuyên truyền từ phòng đa phương tiện sang sân vận động cũng là do Tống Hàn Ngọc chủ ý.

Và lúc đó, khăng khăng tin rằng đây là việc làm bán thời gian hỗ trợ sinh viên nghèo mà tham gia.

Tôi, một sinh viên nữ khổ sở chia nhỏ tiền sinh hoạt thành tám phần để dùng, đồng cảm với một nhà tư bản...

Càng nghĩ càng thấy thật ngu ngốc.

"Nó ngon."

Giọng Tống Hàn Ngọc trầm thấp vang lên bên tai , "Phần cơm lấy cho ngon."

"Đồ dối." Tôi lẩm bẩm.

"Trần Khinh Mạt, từng lời đều là thật. Thật , ban đầu hề định tỏ tình với nhanh đến thế..."

Tôi ngẩng đầu lên, Tống Hàn Ngọc cúi suy tư, khuôn mặt sáng chói lọt tầm mắt .

" duyên phận đến một cách kỳ lạ như thế, cố gắng nắm bắt nó, bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào liên quan đến ."

"Tống Hàn Ngọc... ..."

lúc , đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên:

"Tiểu Tống Tổng, Chủ tịch việc tìm ."

Tống Hàn Ngọc cau mày: "Đợi một chút, ngoài ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thanh-xuan-tuoi-dep/chuong-9.html.]

Thư ký bên ngoài vẻ mặt lo lắng: "Tiểu Tống Tổng, Chủ tịch hình như đang vội, mau chóng qua đó . Tôi sẽ giúp trông chừng bạn Trần."

"Được," Tống Hàn Ngọc dịu dàng chỉnh tóc mái cho , "Không , thả lỏng , cứ từ từ suy nghĩ. Tôi tỏ tình để ép đưa câu trả lời."

Đợi đàn ông rời .

Thư ký rót cho một cốc sữa, tò mò hỏi: "Sao hình như đều thế?"

Thư ký tươi rạng rỡ: "Bạn học Trần, ảnh bàn làm việc của Tiểu Tống Tổng là , hình nền máy tính cũng là , còn ngày nào cũng lẩm nhẩm tên , chúng cũng khó."

"Anh từ lâu ?"

Thư ký gật đầu: "Từ lúc nhập học, Tiểu Tống Tổng bắt đầu chú ý đến ."

"Ồ, cảm ơn."

"Không , bạn học Trần cứ tự nhiên, xin phép làm phiền nữa."

Thư ký chu đáo đóng cửa giúp .

Tôi dạo quanh văn phòng của Tống Hàn Ngọc, quả nhiên tìm thấy khung ảnh của .

Bên cạnh còn một cuốn nhật ký mở , nét chữ mạnh mẽ dứt khoát:

[Nhật ký thầm mến: Hôm nay trời nhiều mây, buổi sáng đợi ở ngoài tòa nhà dạy học hai mươi phút, thấy Mạt Mạt. Cô cài kẹp tóc gấu dâu, thật đáng yêu.]

[Nhật ký thầm mến: Hôm nay trời nắng, Mạt Mạt, nhiếp ảnh gia của báo trường, đến xem trận bóng rổ. Cô chụp ảnh , vui ghê.]

[Nhật ký thầm mến: Hôm nay trời nắng, Mạt Mạt hình như sợ nắng, đợi ở cửa căn tin năm sáu phút, cho đến khi nắng còn gắt nữa mới rời .]

[Nhật ký thầm mến: Hôm nay trời mưa, Mạt Mạt giúp một con mèo hoang che ô. Ghen tị, cũng mưa ướt, cũng cần Mạt Mạt an ủi~]

Tôi nhịn bật thành tiếng.

Trang nhật ký dừng ở đây.

ngoài dự đoán, cả cuốn nhật ký chắc chắn đều ghi chép về những tin tức về .

Vì đây là những ghi chép riêng tư như nhật ký, cố gắng kiềm chế mong lật xem tiếp, chuyển ánh mắt sang nơi khác.

---

Tống Hàn Ngọc trở về nhanh, chủ động giải thích:

“Không gì nghiêm trọng, bà nội cẩn thận ngã trong vườn, nhưng nặng lắm.”

“Vậy thì ,” Tôi mấp máy môi, hiếm hoi mạnh dạn một :

“Tống Hàn Ngọc, bắt đầu thích từ khi nào ?”

“Không nhớ rõ nữa, lẽ là đầu gặp mặt, rụt rè hỏi đường đến tòa nhà thí nghiệm. Cũng thể là khi câu lạc bộ nhiếp ảnh tổ chức giao lưu, uống say, ôm eo ‘Trai ơi, thêm WeChat ’...”

Mặt đỏ bừng vì hổ: “Hôm đó vô tình uống nhầm rượu giả, mất trí nhớ, chẳng còn ấn tượng gì cả.”

Khóe môi Tống Hàn Ngọc cong lên nụ cưng chiều, làm dịu vẻ sắc bén vốn khuôn mặt góc cạnh của :

“Tóm , khi nhận . Trần Khinh Mạt, thích nhiều .”

“Thôi , còn sớm nữa, về trường , đưa về.”

Tôi nắm lấy ống tay áo của đàn ông, nuốt nước bọt vì căng thẳng:

“Tống Hàn Ngọc... chúng hẹn hò .”

“Ý là, đồng ý lời tỏ tình của .”

Tống Hàn Ngọc hề do dự, lập tức nắm lấy tay , đan các ngón tay , ánh mắt nóng rực đầy tính chiếm hữu:

“Mạt Mạt, rằng thích .”

Tôi đỏ mặt ngoan ngoãn làm theo: “Tôi thích .”

“Gọi tên .”

“Tôi thích , Tống Hàn Ngọc... Ưm.”

Nụ hôn của đàn ông nhẹ nhàng đặt lên môi cắt ngang lời , kiềm chế hỏi: “Được ?”

Tôi khẽ khàng gật đầu.

Giây tiếp theo, môi ngậm lấy, nhẹ nhàng cắn mút.

Cảm giác kỳ diệu của nụ hôn đầu khiến run rẩy, đôi chân mềm nhũn, kìm tìm chỗ dựa.

Ngay khoảnh khắc đầu chuẩn va chạm mật với bức tường, Tống Hàn Ngọc kịp thời đặt lòng bàn tay đệm gáy .

Anh nâng lên, làm sâu sắc thêm nụ hôn, cho đến khi khóe mắt ứa ánh nước.

Giọng khàn khàn của đàn ông vang lên bên tai: “Bảo bối, lấy .”

--- 13 ---

Loading...