Buổi sáng thứ năm, sân trường Trung học 7 rộn ràng hơn ngày.
Những tấm băng rôn treo khắp nơi, dòng chữ đỏ nổi bật:
“Chào mừng Lễ hội Thanh Xuân – nơi lưu giữ khoảnh khắc tuổi 17”
Từng tốp học sinh qua mang theo thùng sơn, vải màu, bong bóng, cả loa kéo… tiếng ồn ào xen lẫn mùi keo và mùi phấn trắng.
Nguyễn Minh Hoàng giữa khung cảnh đó, thở dài một .
“Linh Đan ơi, bảo tớ đến phụ, mà tớ thấy giống lừa lao động công ích thì đúng hơn đấy.”
Cô bạn cùng bàn ngẩng đầu, vẫn chăm chú cắt tấm bìa màu xanh:
“Lao động là vinh quang. Với cao, chỉ mới dán phần .”
“Ờ, cao để lợi dụng chứ gì…” – Hoàng lầm bầm, nhưng vẫn cầm băng keo leo lên ghế.
Bên cạnh, Hạ Vy tô vẽ khúc khích:
“Cậu than thôi chứ lát nữa ai khen ‘cái phông lớp quá’ là tự hào cho xem.”
“Không nha.” – Hoàng cãi yếu ớt. “Tớ chỉ làm nhanh cho xong, ăn sáng.”
Minh Hạ ở góc lớp, cầm cọ tô mảng màu cuối cùng tấm biển “11A3 – Nơi thanh xuân bắt đầu”. Cô nhiều, chỉ khẽ mỉm khi bọn họ cãi .
Ánh sáng lọt qua khung cửa sổ, phản chiếu lên mái tóc nâu sẫm của cô, khiến khung cảnh trông như một bức tranh yên bình giữa buổi sáng rộn ràng.
Đến gần trưa, hơn hai tiếng dán, cắt, sơn, vẽ, lớp 11A3 cuối cùng cũng thành xong gian hàng của .
Một gian nhỏ trang trí bằng phông xanh trắng, treo đèn lồng giấy, phía là bàn gỗ bày đồ ăn vặt: kẹo bông, sữa, bánh tráng trộn, cả… mì cay tự chế.
Hạ Vy chống nạnh một lượt, mãn nguyện:
“Đẹp! Đáng đồng tiền bát gạo công sức mấy đứa !”
“Tiền bát gạo gì…” – Linh Đan liếc cô. “Tụi tự làm hết, ai trả công .”
“Thì tớ ẩn dụ thôi mà. Mà , ai sẽ bán chính đây?”
Cả đám im lặng ba giây. Rồi tất cả đầu về cùng một hướng.
Nguyễn Minh Hoàng chỉ tay , nhướn mày:
“…Sao tớ?”
Vy chống cằm: “Nam chính trong lớp, ngoại hình , chuyện dễ . Cậu bán là hút khách liền.”
“Không. Tuyệt đối .”
“Có Linh Đan cùng.”
“…Được.”
Vy và Hạ phá lên . Linh Đan đỏ mặt khẽ lườm:
“Cậu cần đồng ý nhanh thế ?”
Hoàng trừ:
“Ờ… thì để đỡ tớ một thôi mà.”
Chiều hôm đó, sân trường ngập nắng, học sinh các lớp tấp nập chuẩn . Gian hàng lớp 11A3 nhanh chóng trở thành điểm tụ tập vì khí vui vẻ và “nhân viên bán hàng” bắt mắt.
“Trà sữa đường đen giảm giá cho học sinh nữ nha!” – Hạ Vy hét to qua loa.
“Cậu chắc cô chủ nhiệm câu sẽ trừ điểm hạnh kiểm đấy?” – Linh Đan nhăn mày.
Vy nhún vai: “Miễn bán chạy là .”
Hoàng ghi hóa đơn , giọng pha chút trêu chọc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thanh-xuan-cua-toi-day-nang/chuong-3-le-hoi-thanh-xuan-bat-dau.html.]
“Nhờ câu đó mà nãy giờ tụi lớp bên qua mua liền bốn ly đấy.”
“Thấy ? Marketing tâm như tớ!”
Minh Hạ phía quầy, lặng lẽ vẽ khung cảnh. Trong bức tranh cô, Linh Đan nghiêm túc nhưng dịu dàng, Hạ Vy rạng rỡ như ánh nắng, còn Minh Hoàng thì… , nụ tự nhiên mà cô từng thấy hôm nào.
Buổi chiều, gió mát thổi qua, nắng nhạt dần.
Khi lễ hội gần kết thúc, Linh Đan nghỉ gian hàng, mái tóc dính vài sợi giấy màu. Hoàng đưa cho cô chai nước.
“Cảm ơn. Cậu mệt ?” – cô hỏi.
“Không . Còn ?”
“Cũng mỏi chân.”
Hoàng xuống cạnh, đám học sinh đang chơi bóng chuyền ở sân bên :
“Tớ cứ tưởng mấy lễ hội thế nhàm lắm, ai ngờ cũng vui thật.”
“Ừ.” – Linh Đan mỉm . “Vui là vì cùng làm với .”
Cậu cô, điều gì đó, nhưng Vy đột ngột lao đến, tay cầm phiếu bốc thăm trúng thưởng:
“Ê, ê! Lớp trúng giải gian hàng sáng tạo nhất !”
“Thật á?” – Linh Đan bật dậy.
“Thật chứ! Cô hiệu phó mới thông báo xong. 11A3 thắng !”
Cả nhóm cùng reo lên, vang cả góc sân.
Hoàng quanh — Linh Đan đang tươi, Hạ Vy nhảy nhót, Minh Hạ vẽ tiếp khung cảnh .
Trong khoảnh khắc đó, nhận … thấy hạnh phúc thật sự.
Không vì chiến thắng, mà vì những bên cạnh.
Tối về, Hoàng giường, bật điện thoại xem những bức ảnh cả lớp chụp trong lễ hội.
Trong một bức, Linh Đan và Hạ Vy hai bên, Minh Hạ phía giơ hai ngón tay tạo dáng, còn thì đang , nụ thoải mái hiếm hoi.
Tin nhắn mới đến.
Linh Đan: “Hôm nay vui nhỉ?”
Hoàng: “Ừ, vui thật.”
Linh Đan: “Ngày mai vẫn là 7h tập thể dục nhé, đừng ngủ quên.”
Hoàng: “Để xem… 😏”
Linh Đan: “Đừng để tớ kéo dậy nữa.”
Hoàng: “Ờ, . Ngủ ngon.”
Linh Đan: “Ngủ ngon.”
Hoàng bật , tắt màn hình, thả lỏng .
Ngoài , trăng treo cao, tiếng gió nhẹ thổi qua cửa sổ.
Ngày hôm nay, lẽ là một trong những ngày đáng nhớ nhất của tuổi học trò.
Một ngày bình thường, nhưng ấm áp đến lạ.
Bà mai ngay lập tức được tôi luyện
Kết chương 3:
> “Thanh xuân vốn dĩ chẳng cần điều gì lớn lao.
Chỉ cần vài bạn, một nụ , và một buổi chiều nắng nhẹ — thế là đủ để khiến tim ai đó khẽ rung lên.”