Buổi sáng thứ hai ở trường mới, Minh Hoàng đến sớm hơn khi.
Sân trường vẫn còn vắng, nắng gắt, chỉ vài học sinh trực nhật đang quét lá. Tiếng chổi xào xạc xen lẫn tiếng chim kêu nhẹ.
Hoàng ghế đá gốc phượng, tai đeo tai , mắt lên tán lá đang đung đưa. Cậu thích cảm giác — yên bình, ồn ào, cần chuyện với ai.
“Ê, học sinh mới mà tới sớm ghê ha?”
Giọng Hạ Vy vang lên lưng. Cô chống tay hông, nở nụ rạng rỡ quen thuộc.
Hoàng tháo tai , :
“Ờ, hôm qua trễ giờ, cô bắt ghi tên, sợ quá nên hôm nay dậy sớm.”
Vy bật : “Trường dễ thương mà, chỉ nghiêm với trai thôi.”
“Vậy chắc tớ nguy to .”
“Ừ, là thấy chú ý đó.”
Hoàng định đáp thì Linh Đan xuất hiện, tay cầm tập đề kiểm tra:
“Vy, đừng chọc nữa. Còn nửa tiếng nữa là kiểm tra miệng môn Lý đó, chuẩn .”
“Trời ơi, cô Đan nghiêm túc từ sáng sớm…” – Vy lẩm bẩm, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm vở xuống.
Hoàng khẽ . Trong ánh sáng buổi sớm, Linh Đan trông thật khác — nghiêm nghị mà lạnh lùng, như thể cô luôn kéo thứ khuôn khổ.
Cậu thấy nể, và… chút tò mò.
Giờ học bắt đầu.
Lớp 11A3 vốn nổi tiếng là “ồn , học đủ”. Ai cũng chuyện đủ , chơi đủ vui.
Hoàng thích điều đó. Cậu kiểu hướng ngoại, nhưng đến mức thu .
Trong tiết Toán, cô giáo gọi:
“Nguyễn Minh Hoàng, em lên bảng làm câu 3.”
Cả lớp “ồ” nhẹ.
Hoàng trừ, tay cầm phấn bước lên. Dưới lớp, Vy huých Đan:
“Ê, run kìa.”
Linh Đan lắc đầu: “Tớ nghĩ . Cậu vẻ bình tĩnh hơn tưởng.”
Hoàng bảng, đề một chút nhanh mấy dòng. Dù chính xác, nhưng cách trình bày khiến cô giáo mỉm :
“Cũng khá, chỉ sai ở bước biến đổi cuối. Lần chú ý hơn nhé.”
“Dạ.”
Vừa bước xuống chỗ, Vy chìa ngón cái:
“Giỏi ghê! Mới vô mà cô khen .”
“Ờ… may thôi.”
Linh Đan , ánh mắt thoáng qua chút bất ngờ — ngờ lười biếng hôm qua hiểu bài đến .
Giờ chơi, Minh Hạ bước lớp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thanh-xuan-cua-toi-day-nang/chuong-2-nhung-ngay-dau-o-lop-11a3.html.]
Cô vẫn mang cuốn sổ vẽ theo, dáng điềm đạm, ít , đôi khi chỉ nhẹ khi ai đó hỏi.
Vy kéo ghế mời:
“Nè, đây nè Hạ. Bọn đang kể chuyện kiểm tra Lý cô Dung hù chết.”
Minh Hạ khẽ mỉm , xuống:
“Cô Dung nghiêm thôi chứ dễ thương mà.”
Hoàng ngẩng lên:
“Cậu cũng thấy hả? Hôm đầu tớ cứ tưởng cô khó tính lắm.”
“Không . Nếu cô khó, chắc tớ chẳng dám nộp bài vẽ lung tung như hôm qua.”
Cả nhóm bật .
Không khí trong lớp trở nên ấm áp lạ kỳ — như thể chỉ qua vài câu , cách giữa mới và tập thể tan .
Buổi trưa, khi tiếng trống tan học vang lên, học sinh đổ sân.
Hoàng dọn sách thì Linh Đan đến, giọng đều đều:
“Này, mai lớp tập văn nghệ cho lễ hội tháng tới. Cậu tham gia chứ?”
“Văn nghệ á? Tớ vụng về lắm.”
“Không . Người cần thêm dựng phông, chỉnh âm thanh, cần múa hát.”
“Vậy thì .”
Bà mai ngay lập tức được tôi luyện
“Ừ, . Tớ sợ thuyết phục Vy mà cô cứ viện cớ bệnh nghề nghiệp làm biếng.”
Vy, đang ăn bánh, liếc sang:
“Này , tớ đây nha.”
“Thì tớ cho mà.” – Linh Đan đáp tỉnh queo.
Minh Hạ che miệng . Hoàng chỉ lắc đầu:
“Lớp vui thật.”
“Ừ.” – Minh Hạ gật nhẹ. “Vui và… ồn. đáng yêu.”
Hoàng ba cô gái, khẽ thở .
Trong lòng , thứ cảm xúc mơ hồ dâng lên nữa — lạ, ấm, như thể mỗi trong lớp đều đang để trong một màu sắc riêng.
Chiều muộn, Hoàng rời trường khi nắng nhạt.
Trên con đường rợp bóng cây, gió lướt qua mái tóc . Cậu bật nhạc — bản ballad nhẹ, giọng ca nam trầm, như tâm trạng.
Ngày thứ hai trôi qua, điều gì lớn lao xảy .
Chỉ là vài cuộc trò chuyện, vài nụ , vài ánh mắt vô tình chạm .
trong lòng Hoàng, …
Một điều gì đó đang bắt đầu.
Kết chương 2:
> “Đôi khi, chẳng cần ký ức lâu năm để gắn bó. Chỉ cần một buổi sáng trong trẻo, vài bạn mới, và một lớp học đầy tiếng — thế là đủ để bắt đầu một câu chuyện.”