Thành phố có em - CHƯƠNG 3: NGHI HOẶC

Cập nhật lúc: 2025-07-03 15:14:11
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 3: NGHI HOẶC

– Anh thấy giống nhân vật chính trong phim ?

Mai Linh bước xuống xe sang Hoàng, tay chỉnh thẻ tên nhân viên đeo n.g.ự.c áo.

– Phim nào?

– Phim mà nhân vật chính yêu cũ “thuê” hợp tác làm ăn á. Xong từ từ phát hiện hàng đống bí mật kinh thiên động địa.

Hoàng nhướng mày:

– Em nhiều tiểu thuyết quá đó Linh.

Mai Linh hì hì:

– Không, là giác quan thứ sáu của phụ nữ. Mạnh lắm! Với , hôm nay bên Laria để tên Tuấn đại diện ký hợp đồng, em đoán là kiểu ... đơn giản.

– Không đơn giản là ?

– Là kiểu “gần gũi với giám đốc” á. Mà cái mặt ảnh là em nghi . Cái dạng “nhiều lớp, khó bóc”, xuất hiện trong phim chính kịch.

Hoàng im lặng. Cái tên Tuấn đó... từ hôm gặp ngoài showroom cùng bé Mai, khiến thấy bất . Nhất là cái cách thiện nhưng thật.

Phòng hội nghị tầng 5 – Khách sạn Pearllight

Không khí trang trọng đủ. Chỉ vài đại diện mỗi bên, báo chí, truyền thông rình rang. Hoàng một bên bàn, đối diện là Tuấn – đại diện Laria.

Tuấn mặc vest đen, dáng bảnh bao, nụ bao giờ tắt.

– Rất vui hợp tác với công ty . Giám đốc bên đánh giá cao năng lực vận hành của bên , và… – Tuấn dừng một nhịp – …cá nhân cũng tôn trọng cách làm việc của Hoàng.

Hoàng nhẹ, gật đầu xã giao:

– Cảm ơn . Hy vọng sẽ cơ hội làm việc lâu dài.

laria

Mai Linh từ phía thì thầm:

Dẻo như kẹo kéo... Em cảm thấy ngọt quá đó sếp.

Buổi ký hợp đồng diễn suôn sẻ. khi ký xong, Tuấn bất ngờ rút điện thoại gọi video.

– Xin một chút, báo cho giám đốc bên .

Màn hình hiện lên khuôn mặt Thúy An, vẫn là gương mặt điềm đạm, thần sắc lạnh, trang điểm đậm nhưng đủ cuốn hút.

Tuấn (vui vẻ):

– An ơi, báo em là bên đây ký xong nha. Mọi thứ trơn tru lắm.

Thúy An (giọng nhẹ, biểu cảm):

– Em . Cảm ơn giúp em mặt.

Tuấn (nhếch mép):

– Em khách sáo với làm gì. Lúc nào em cũng .

Thúy An:

– Vẫn nên nguyên tắc trong công việc. Anh hiểu mà.

Tuấn , đưa màn hình về phía cô bé đang cạnh:

– Mai nè, con đang điện thoại nè, chứ.

Bé Mai (rạng rỡ):

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thanh-pho-co-em/chuong-3-nghi-hoac.html.]

– Mẹ ơi, con ngoan lắm luôn đó! Mẹ nhớ ăn sáng nha. Dạ… nhớ mặc áo khoác, hôm nay trời lạnh á!

Thúy An khẽ mỉm , một nụ thoáng qua nhưng thật.

Tuấn (vẫn giữ giọng nhẹ nhàng):

– Em đó, bé lo cho em từng chút.

Thúy An:

– Cảm ơn . Giờ em chút việc, em tắt máy .

Cuộc gọi kết thúc.

Hoàng nãy giờ vẫn giữ gương mặt bình thản, nhưng lòng thì ngổn ngang.

Anh – em? Sao ? Bé Mai ở cùng… Tuấn?

Mai Linh liếc sang , thì thầm như đoán suy nghĩ:

– Căng nha. Xưng hô kiểu “thể” là đang hẹn hò đó. cũng “ thể”… là gì hết. Tùy nghĩ thôi!

Hoàng lặng thinh. trong lòng rõ – đây còn là chuyện công việc đơn thuần nữa .

Cuối buổi – hành lang khách sạn

Tuấn cùng Hoàng thang máy. Cả hai giữ phép lịch sự, nhưng bầu khí thì còn thoải mái như đầu buổi.

Tuấn bước chậm , bất ngờ mở lời:

– Anh Hoàng, qua về mối quan hệ giữa và An đây. Tôi nghĩ… thể sẽ vài điều tiện cho cô .

Hoàng sang, giọng đều:

– Tôi hiểu ý .

Tuấn nhạt:

– Ý là… chuyện qua . Bây giờ cô cuộc sống riêng, những thứ cần yên . Anh là thông minh, chắc hiểu điều .

Hoàng dừng , mắt thẳng mắt Tuấn:

– Tôi làm việc, để nhắc chuyện cũ. nếu điều gì cần rõ ràng, sẽ ngại hỏi thẳng.

Tuấn sững , :

– Tôi chỉ mong chuyện suôn sẻ. Vậy thôi.

Tối hôm đó – tại văn phòng công ty Hoàng

Cả ngày tập trung nổi công việc, Hoàng xem hồ sơ hợp đồng. Bỗng lướt qua một bức ảnh đính kèm trong phần giới thiệu doanh nghiệp – ảnh Thúy An chụp cách đây 5 năm, trong một buổi thiện nguyện nhỏ ở miền Tây.

Bức ảnh bình thường – nếu cô đang mặc chiếc váy suông rộng, tay đặt nhẹ lên bụng.

Hoàng zoom kỹ tấm hình. Có thể chỉ là trùng hợp… hoặc .

Ngay phía góc tấm ảnh, là một bảng tên treo ở bàn tặng quà: “Bầu yêu thương” – dành cho các bầu khó khăn.

Tim đập mạnh.

Thời gian đó… chính là lúc cô rời khỏi .

Hoàng gục đầu xuống bàn, hít sâu. Cả thế giới bên ngoài chợt như ngừng . Cảm giác giấu điều gì đó – rõ ràng hơn bao giờ hết.

[Kết chương 3]

"Không bí mật nào giấu mãi ánh sáng. Chỉ là… ánh sáng đến muộn mà thôi."

Loading...