CHƯƠNG 2: NGƯỜI THỨ BA VÀ ĐỨA TRẺ
– Sếp nè… Anh bao giờ thấy một chắc chắn là... uẩn khúc ?
Tiếng của Mai Linh vang lên giữa hành lang dài dẫn showroom Laria. Cô , tay cầm bảng khảo sát, miệng thì luyên thuyên như thể đang dạo chơi chứ làm.
Hoàng thở dài:
– Em đang đó hả?
– Không, em chị Thúy An. – Mai Linh lắc đầu, liếc sang – Nhìn chị đó kỹ lắm luôn. Lạnh, bình tĩnh, lộ biểu cảm… kiểu như “đây là chuyện công việc, gì để ”. ánh mắt cổ chút… lạ.
Hoàng im lặng, mắt phía . Từ lúc gặp Thúy An, giác quan của đều rối loạn. Dù ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng, từng câu của cô như cứa những năm tháng cũ kịp lành.
Tại showroom chính của Laria – buổi khảo sát tuyến giao nhận
Không gian showroom sang trọng, từng chi tiết đều toát lên sự đầu tư và tinh tế. Nhân viên dẫn Hoàng và Mai Linh qua khu trưng bày sản phẩm, giới thiệu hệ thống kho mini đặt phía .
– Giám đốc bên em hôm nay bận lịch ngoài văn phòng, nhưng chị dặn kỹ là tiếp thật chu đáo. – Cô nhân viên lễ phép .
Mai Linh gật gù:
– Lạ ghê ha. Giám đốc mà nhớ kỹ tới cả mấy cái khảo sát nhỏ … chắc là tâm huyết dữ lắm.
Cô xong còn sang liếc Hoàng đầy ẩn ý.
Hoàng giả vờ thấy, tiếp tục ghi chép bảng khảo sát.
Giữa lúc đang khảo sát khu vực kho hàng nhỏ phía showroom, một giọng trẻ con vang lên.
– Chú Tuấn ơi! Con lạc nè!
Một cô bé chừng bốn, năm tuổi mặc đầm hồng chạy lon ton . Mái tóc buộc hai bên, má lúm, mắt to tròn như viên kẹo, gương mặt nét... quen.
Cô bé khựng khi thấy Hoàng và Mai Linh. Đôi mắt hai chằm chằm một cách tò mò.
– Ủa? Hai chú với cô là ai ?
Mai Linh cúi xuống tươi:
– Tụi cô là... khách khảo sát nè. Còn con tên gì?
– Con tên là Mai. – Cô bé rõ ràng – mà chú Tuấn dặn là chuyện với lạ đó nha!
Rồi cô bé che miệng , vẻ lỡ lời.
Hoàng , gì. Trong lòng thoáng qua một cảm giác khó diễn tả – như sợi dây nào đó chạm nhẹ quá khứ. Anh lúm đồng tiền bé Mai để lộ khi . Rồi ánh mắt – trong vắt và quen thuộc đến lạ.
Mai Linh vỗ vai nhỏ:
– Anh gì mà dữ ? Em tưởng sắp xin bé nhận cha nuôi chớ!
Hoàng khẽ nhíu mày:
– Không … thấy nét quen quen.
– Lỡ bé là con ông nào đó giống thì ? Giờ “xào gene” dễ lắm mà.
Hoàng phì , lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn rời khỏi cô bé. Lòng lạ lắm. Không vì tình cảm, mà vì linh cảm.
Một nhân viên khác chạy tới:
– Ủa, bé Mai chạy vô đây nãy giờ hả? Chú Tuấn đang tìm con kìa, ngoài lẹ lên.
Cô bé chạy , quên vẫy tay:
– Bye bye hai lạ nha!
Mai Linh đáp , nghiêng đầu nhỏ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thanh-pho-co-em/chuong-2-nguoi-thu-ba-va-dua-tre.html.]
– Nhìn đáng yêu mà… lỡ là con của quen thì ?
Hoàng chậm rãi :
laria
– Đừng xàm nữa Linh.
Kết thúc buổi khảo sát – lúc về
Cả hai bước khỏi showroom, xe Hoàng đậu thì một chiếc SUV đen bóng cũng dừng ngay bên lề đường.
Thúy An bước xuống. Vẫn dáng vẻ chỉnh chu, tóc buộc thấp, gương mặt trang điểm nhẹ nhưng sắc nét.
Từ phía , bé Mai chạy tới và ôm lấy cô.
– Mẹ ơi! Nãy con lạc, con gặp hai lạ, vui lắm!
Hoàng sững . Tim như bóp nghẹt trong vài giây.
Mẹ ơi?
Anh chằm chằm cảnh tượng mắt. Mọi thứ như chậm . Cô bé đó – là con của Thúy An? Là... con của cô?
Thúy An nhẹ nhàng dắt tay bé, mắt lướt qua Hoàng như gì xảy . Ánh , là ánh bình thản c.h.ế.t – như thể từng điều gì giấu.
Tuấn xuất hiện từ cửa xe phía . Anh bước đến, mỉm mật:
– Mẹ con về , bé Mai?
Bé gái nắm tay Tuấn, reo lên:
– Con sắp ăn bánh kem với và chú nè! Chú trai ơi, tạm biệt nha!
Hoàng đáp . Chỉ im. Đôi mắt theo bóng ba bước xe.
Mai Linh cạnh, ngập ngừng:
– Anh ?
Hoàng đáp khẽ:
– Là con của cô ...
– Anh chắc ?
– Anh . ... cảm nhận .
Mai Linh im lặng. Gió thổi nhẹ qua tóc cô. Một khoảnh khắc ngắn nhưng đủ để thấy rõ ánh mắt của một đàn ông đang chới với giữa hiện tại và quá khứ.
Tối cùng ngày – tại nhà Thúy An
Thúy An cởi giày cho bé Mai, nhẹ nhàng hỏi:
– Hôm nay con vui ?
– Dạ vui! Con gặp hai lạ dễ thương lắm. Mà chú đó con... ngộ lắm. Như là quen á.
Thúy An khựng một nhịp. Rồi cô xoa đầu bé:
– Ừ. Có những từng quen với , giờ cũng chỉ là lạ thôi con.
– chú đó lúm đồng tiền giống con ghê luôn á !
Thúy An khẽ mỉm . Nụ nhẹ tới mức như từng tồn tại. Cô cúi xuống, thì thầm một :
– Vậy con? Vậy mà... năm xưa từng cơ hội với chú điều đó.
[Kết chương 2]
“Không ai rời cũng là quên. Có những chọn im lặng… để giữ chút gì đó còn trong trẻo của quá khứ.”