Thanh Mai Oan Gia Của Tạ Tổng - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-12-20 05:19:38
Lượt xem: 267

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đỉnh Tinh Thần là một đài thiên văn tư nhân mở cửa cho bên ngoài đỉnh núi ngoại ô thành phố.

Đó là nơi vô tình thấy tạp chí, chủ nhân bí ẩn, bao giờ lộ diện công chúng.

Tôi chỉ thử xem thể đưa đó .

Không ngờ, trả lời nhanh.

【Được.】

Chỉ một chữ nhưng khiến yên lòng.

Buổi tối, đặc biệt trang điểm một chút.

Một chiếc váy hai dây bằng nhung đen.

Phác họa nên đường cong yêu kiều.

Bên ngoài khoác một chiếc áo khoác len màu trắng, mái tóc dài xoăn.

Tô màu son đỏ cổ điển mà yêu thích nhất.

Lúc Tạ Duật Hanh đến đón , thấy .

Hơi thở rõ ràng khựng một nhịp.

Hôm nay mặc vest.

Mà là một chiếc áo khoác len màu đen kiểu thường ngày.

Bớt vài phần sắc sảo nơi thương trường.

Thêm vài phần ấm áp dịu dàng.

Anh lẳng lặng .

Ánh mắt sâu thẳm như hút trong.

“Đẹp ?”

Tôi hỏi .

Yết hầu lăn lộn một chút, từ trong cổ họng thốt một chữ:

“Ừ.”

Xe cứ thế chạy thẳng về hướng đỉnh núi ngoại ô.

Đài thiên văn Đỉnh Tinh Thần quả nhiên giống như trong truyền thuyết.

lẳng lặng đỉnh núi như một khổng lồ trầm mặc.

Ở cửa bảo vệ nhưng đại môn tự động mở khi chúng tiến gần.

Tôi kinh ngạc về phía Tạ Duật Hanh.

Anh nắm lấy tay , lòng bàn tay chút ẩm ướt, dường như còn căng thẳng hơn cả .

“Đi thôi.”

Bên trong đài thiên văn là thiết kế mái vòm khổng lồ.

Ngay chính giữa là một chiếc kính thiên văn cực lớn.

Anh dắt lên cầu thang xoắn ốc, tới đài quan sát ở tầng cùng.

Anh nhấn một cái nút, bộ mái vòm chậm rãi mở .

Để lộ bầu trời đầy rực rỡ bên ngoài.

Bầu trời đêm mùa đông đặc biệt trong trẻo, dải ngân hà giống như một dải lụa sáng rực vắt ngang bầu trời.

“Đẹp quá...”

Tôi kìm mà cảm thán.

“Ừ.”

Anh lưng , giọng trầm thấp.

“Ở đây... làm đưa ?”

Tôi tò mò hỏi.

Anh im lặng một lát : “Của một bạn của .”

Tôi hỏi thêm nữa.

Anh tới kính thiên văn, điều chỉnh cái gì đó, đó với :

“Lại đây.”

Tôi bước tới, ghé mắt thị kính.

Giây tiếp theo, hít một thật sâu.

Trong kính thiên văn là một vùng tinh vân vô cùng rực rỡ, mà ở ngay chính giữa vùng tinh vân đó.

Có một ngôi đặc biệt sáng.

“Đây là một ngôi thuộc chòm Thiên Nga.”

Giọng của Tạ Duật Hanh vang lên bên tai , mang theo một tia run rẩy khó nhận .

“Năm năm , dùng tên của cô để đặt tên cho nó .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thanh-mai-oan-gia-cua-ta-tong/chuong-9.html.]

Đầu óc “oanh” một tiếng, trống rỗng.

Dùng tên của ... để đặt tên cho một ngôi ?

Tình tiết sến súa như xảy ?

Anh từ phía nhẹ nhàng ôm lấy .

Anh ôm !

Vòng tay của ấm áp.

Mang theo mùi hương khiến yên lòng.

Tim đập nhanh như nhảy khỏi lồng ngực.

Tôi thể cảm nhận , xong đời .

Tôi lọt hố đàn ông .

Tuy là sến nhưng cách nào từ chối .

Anh tì cằm lên đỉnh đầu .

Giọng khàn đặc:

“A Hựu, ...”

Ngay trong bầu khí mập mờ đến cực điểm ,

Khi dường như đang chuẩn tỏ tình.

Tôi xoay , ngẩng đầu lên trong lòng , nở một nụ rạng rỡ.

Rực rỡ và mang theo một chút giảo hoạt, khác hẳn với bất cứ lúc nào đây.

Tôi đôi mắt đào hoa chứa đầy ánh và tình yêu của .

Từng chữ từng câu mở lời rõ ràng:

“Tạ Duật Hanh, chơi đủ ?”

Vẻ thâm tình và lời tỏ tình sắp thốt mặt Tạ Duật Hanh.

Tất cả đều khựng ở đó.

Anh ngây .

Mất một lúc lâu mới mở miệng.

“Em... em cái gì cơ?”

Giọng khô khốc.

Thậm chí còn mang theo một tia run rẩy mà chính cũng từng nhận .

Tôi trả lời .

Tôi chỉ lùi một bước thoát khỏi vòng tay .

Thong thả lấy chiếc điện thoại từ trong túi cầm tay .

Tôi mở khóa màn hình, bấm một tệp âm thanh.

Nhấn nút phát.

Một đoạn hội thoại vang lên rõ mồn một bầu trời tĩnh mịch .

“Lâm Vi Vi, cầu xin , giúp một .”

Là giọng của Tạ Duật Hanh.

Chỉ là lúc .

Giọng của còn vẻ lạnh lùng như thường ngày.

Mà tràn đầy sự hèn mọn, gần như là van nài.

“Tạ đại thiếu gia, rốt cuộc làm cái gì hả? Anh mấy cái thao tác đó của suýt chút nữa khiến A Hựu tức c.h.ế.t ? Tặng cả một gara thú bông xanh lè? Não cửa kẹp ?”

Đây là giọng của Lâm Vi Vi, mang theo sự tức giận vì thói điều của .

“Tôi... làm . Tôi thích cô mười năm , từ đầu tiên thấy cô ở sân bóng rổ hồi cấp ba. Tôi yêu đương với khác, tổn thương... Tôi sợ nếu lên đối xử quá với cô thì sẽ làm cô sợ hãi. Tôi tưởng... tưởng dùng cách thể khiến cô chú ý đến , cho dù là ghét cũng ...”

“Cho nên liền giả vờ làm một thằng khốn khắc nghiệt ? Tạ Duật Hanh, đúng là nhân tài!”

【...】

“Cậu là bạn nhất của cô , cô chỉ tin thôi. Cầu xin đấy.”

“Cậu cái gì cũng cho hết!”

“Tôi chỉ quan tâm A Hựu của tổn thương thôi! Tôi sẽ vì mấy đồng tiền mà phản bội A Hựu của !”

Đoạn ghi âm đến đây thì đột ngột dừng .

Hậu quả đó quá rõ ràng .

Cô bạn của , Lâm Vi Vi, vì đàn ông mà bán .

Tôi tắt điện thoại, ngước mắt lên.

Lặng lẽ Tạ Duật Hanh mặt.

“Anh... từ bao giờ?”

Loading...