Tháng Năm Rực Rỡ Của Tớ Và Cậu - Chương 9: Trắng Đêm Ở Bệnh Viện

Cập nhật lúc: 2025-10-11 00:53:36
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh đèn hành lang bệnh viện hắt phòng bệnh một màu trắng lạnh lẽo. Hải Đăng trải qua ca phẫu thuật sơ cấp cứu nhẹ và chuyển về phòng riêng. Gia đình cho đến nửa đêm, nhưng vì bố bận công việc và về nghỉ ngơi, Minh Nguyệt kiên quyết xin .

​"Cháu sẽ ở trông chừng Đăng. Nếu gì bất thường, cháu sẽ gọi ngay cho cô chú," Minh Nguyệt chắc chắn đến mức Hảu Đăng thể từ chối.

​Giờ đây, căn phòng chỉ còn hai . Hải Đăng giường, chân bó bột, gương mặt xanh xao nhưng bớt đau đớn. Minh Nguyệt chiếc ghế phụ kê sát giường, khoác chiếc áo khoác mỏng của lên .

​Khoảng 2 giờ sáng, Hải Đăng cựa quậy. Anh khẽ rên lên vì cơn đau nhức bắt đầu , kèm theo cảm giác khát khô cổ. Minh Nguyệt lập tức choàng tỉnh, cần đèn báo tiếng gọi.

​"Đăng? Cậu đau lắm ?" Minh Nguyệt thì thầm, giọng cô pha chút lo lắng.

​"Hơi... đau. Và khát nước quá," Hải Đăng .

​Minh Nguyệt nhẹ nhàng dậy. Cô rót nước lọc từ phích, cẩn thận đỡ đầu Hải Đăng lên và đưa cốc nước cho . Cô làm việc một cách thuần thục, chút vụng về, như thể cô tập luyện cho khoảnh khắc từ lâu.

​Sau khi Hải Đăng uống nước, Minh Nguyệt giúp gối. Cô nhận thấy chiếc chăn tuột, bèn cẩn thận kéo chăn lên, phủ kín vai . Tay cô dừng một chút, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc lòa xòa trán .

​"Cậu ngủ . Tớ ở đây ," Minh Nguyệt , giọng cô đầy sự trấn an.

​Đăng Minh Nguyệt, đôi mắt mệt mỏi nhưng tỉnh táo trong bóng tối. Anh bao giờ chăm sóc tận tình như thế . Mẹ thường nghiêm khắc và bận rộn. Bạn bè , kể cả Tuấn, sẽ chỉ hỏi han và về. Minh Nguyệt thì khác. Cô chỉ ở , mà còn nhận nhu cầu của khi kịp .

​"Minh Nguyệt," Hải Đăng gọi khẽ.

​"Gì thế?"

​"Cậu... cần . Bố tớ sẽ trả tiền thuê y tá mà."

​Minh Nguyệt mỉm , một nụ buồn bã trong bóng tối. "Tớ , yên tâm , tớ mệt ., tớ quen thức khuya ."

​Hải Đăng im lặng. Anh cảm thấy một cảm xúc nặng trĩu khó tả, đó chỉ là sự ơn, mà còn là sự bối rối. Tình bạn, theo định nghĩa của , bao gồm việc thức trắng đêm trong bệnh viện, nhịn ngủ để canh chừng từng cơn đau của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thang-nam-ruc-ro-cua-to-va-cau/chuong-9-trang-dem-o-benh-vien.html.]

​Anh chợt nhớ . Nhớ cách cô lao sân bóng rổ, cách cô dứt khoát đưa cấp cứu. Nhớ những chiếc bánh cô làm trong 4 năm qua, chỉ dành riêng cho . Nhớ cả những cô giúp thư tán tỉnh Thu Phương.

​Tại ?

​Tại làm tất cả những điều , trong khi cô thể dành thời gian đó để học tập làm những việc thích?

​"Minh Nguyệt ," Hải Đăng hỏi, giọng khàn . "Cậu... giận tớ ?"

​Minh Nguyệt ngạc nhiên. "Giận? Giận chuyện gì?"

​"Chuyện tớ vô tâm, chuyện tớ luôn nhờ làm thứ, chuyện tớ luôn... kể cho về crush của tớ." Hải Đăng nhắm mắt . "Cậu đối với tớ như thế ... tớ cảm thấy giống như một lợi dụng ."

​Minh Nguyệt cảm thấy cổ họng khô . Cuối cùng, cũng nhận . câu trả lời của cô, là một sự phủ nhận đầy cao thượng.

​"Đừng nghĩ linh tinh nữa, tớ làm những điều vì tớ , là bạn của tớ, Đăng. Cậu mà, tớ chỉ khỏe thật nhanh để chúng còn cùng học."

​Hải Đăng mở mắt, bóng tối, nơi Minh Nguyệt đang . Anh cảm nhận sự chân thành tuyệt đối trong lời của cô. Anh thở dài, cố gắng tin điều cô . một phần trong thì thầm. Không chỉ là bạn .

​Anh nhớ một câu của Tuấn lúc nãy, khi cả hai còn ở phòng chờ: "Cậu may mắn thật đấy Hải Đăng. Tìm bạn như Minh Nguyệt. Trông cô lúc đó... như là yêu của ."

​Hải Đăng nhắm mắt . Anh nghĩ đến chuyện đó. Anh quá quen với việc đặt Minh Nguyệt "vị trí an của tình bạn" để thể đối diện với sự thật rằng, tình cảm thể là tình yêu.

​Minh Nguyệt Hải Đăng ngủ trở , cô nhẹ nhàng đặt đầu lên tay vịn ghế, hướng mặt về phía . Đôi mắt cô lấp lánh trong bóng tối.

​Ngốc ạ. Tớ hề giận . Tớ chỉ giận chính tớ vì yêu mà thôi.

​Minh Nguyệt lặng lẽ thức trọn đêm đó, lắng từng thở của Hải Đăng, cảm thấy nhẹ nhõm vì . Sự mệt mỏi thể xác thể sánh bằng niềm hạnh phúc khi ở bên trong thời khắc yếu đuối nhất.

​Bình minh hé rạng, tô điểm cho căn phòng bệnh bằng ánh sáng màu cam nhạt. Minh Nguyệt mệt mỏi, nhưng gương mặt cô bình yên.

​Hải Đăng mở mắt và thấy Minh Nguyệt đang ngủ gục. Anh cô thật lâu, rõ khuôn mặt phờ phạc, chiếc áo khoác đồng phục nhàu và mái tóc rối. Một cảm giác lạ lẫm, ấm áp lan tỏa trong lồng n.g.ự.c . Anh ơn cô vô cùng. sâu thẳm hơn, tự hỏi. Minh Nguyệt, tớ làm gì với tất cả những điều đây?

Loading...