Minh Nguyệt ghét những cơn mưa rào bất chợt của tháng chín. Chúng thường kéo theo sự hỗn loạn và ướt át. Tuy nhiên, cơn mưa rào ngày hôm nay mang đến một khoảnh khắc mà Minh Nguyệt sẽ cẩn thận cất giữ trong ký ức của .
Đã tan học nửa tiếng. Minh Nguyệt đang định bước cổng trường thì thấy Hải Đăng co ro mái hiên nhà xe. Anh đang giữ chặt chiếc cặp sách cũ kỹ của , vẻ mặt cau . Hải Đăng, đội trưởng đội bóng, luôn vô tư và quên quên , dĩ nhiên là quên mang áo mưa và ô.
Minh Nguyệt tiến gần, trong tay là chiếc ô màu xanh navy mà cô luôn mang theo, phòng hờ những cơn mưa bất chợt.
"Quên ô nữa ?" Minh Nguyệt hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Hải Đăng , vẻ mặt rạng rỡ như c.h.ế.t đuối vớ cọc. "Minh Nguyệt, đúng là thiên thần cứu rỗi tớ, tớ đang định đội mưa chạy về đây. May mà !"
"Không ai bắt đội mưa cả. Lạnh đấy," Minh Nguyệt mở ô. "Cậu định đây đến bao giờ?"
"Thế thì thôi! ... tớ cao quá, ô bé tí tẹo," Hải Đăng hì hì.
Quả thật, chiếc ô của Minh Nguyệt chỉ đủ cho một thoải mái. Nếu hai cùng , họ sẽ sát . Minh Nguyệt cảm thấy mặt nóng ran.
"Cậu... sát đây," Minh Nguyệt , cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.
Hải Đăng hề bận tâm. Anh tự nhiên bước gần, vai chạm vai Minh Nguyệt. Mùi hương bạc hà quen thuộc hòa cùng mùi đất ẩm và nước của mưa rào. Khoảng cách giữa họ bao giờ gần đến thế.
Họ bắt đầu bước chậm rãi màn mưa trắng xóa. Âm thanh tí tách của hạt mưa vòm ô và tiếng nước chảy đường phố tạo nên một gian riêng tư tuyệt đối, tách biệt khỏi ồn ào xung quanh. Minh Nguyệt thể cảm nhận rõ ấm từ cánh tay Hải Đăng và sự cao lớn của che chở cho .
Đi một đoạn, Hải Đăng đột nhiên phá vỡ sự im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thang-nam-ruc-ro-cua-to-va-cau/chuong-6-loi-hua-duoi-con-mua-rao.html.]
"Minh Nguyệt , thấy ?" Hải Đăng , chỉ tay phía những vũng nước đọng phản chiếu ánh đèn đường mờ ảo. "Tớ bảo , Thu Phương, rằng tớ bao giờ quên những điều nhỏ nhặt, và tớ luôn ghi nhớ thứ. Cô bảo là tớ quá."
Minh Nguyệt thở dài trong lòng. Anh nhắc đến Thu Phương. Ngay cả trong khoảnh khắc lãng mạn , cô vẫn chỉ là .
"Thế ? Tốt ," Minh Nguyệt đáp cụt lủn.
Hải Đăng dường như nhận sự cụt lủn của cô. Anh sang, cúi thấp đầu để mắt Minh Nguyệt vòm ô, sự mật khiến tim Minh Nguyệt đập loạn xạ.
"Tớ thật đấy, tớ quên những điều nhỏ nhặt. Giống như việc luôn mang ô, luôn làm món bánh mà tớ thích, luôn ở đây đợi tớ . Những thứ đó quan trọng với tớ lắm."
Anh dừng một chút, siết nhẹ vai Minh Nguyệt.
"Minh Nguyệt , tớ hứa với ," Hải Đăng , giọng trầm ấm và nghiêm túc một cách lạ thường. "Sau , dù chuyện gì xảy , dù tớ crush ai, bạn gái chăng nữa, tớ cũng sẽ bao giờ quên . Cậu là Minh Nguyệt, là bạn nhất, tri kỷ nhất của tớ. Tớ thề, mối quan hệ sẽ bao giờ đổi."
Lời của Hải Đăng, là sự trân trọng vô hạn, nhưng cũng là một lời khẳng định tàn nhẫn: Minh Nguyệt sẽ mãi mãi là " bạn nhất", hơn kém.
Minh Nguyệt cảm thấy cổ họng nghẹn . Sự ấm áp lập tức thế bằng cái lạnh thấu xương của cơn mưa. Cô hét lên: Tớ làm bạn ! Tớ là yêu!
cô thể. Cô chỉ thể gượng , chấp nhận "lời hứa" .
"Được , tớ tin ," Minh Nguyệt , giọng run run một chút. Mối quan hệ sẽ bao giờ đổi, vì nó sẽ mãi mãi đặt tên.
Họ tiếp tục trong im lặng cho đến khi đến ngõ nhà Hải Đăng. Khi Hải Đăng nhà, Minh Nguyệt vẫn đó trời mưa, theo bóng lưng . Chiếc ô giờ đây trở nên rộng lớn, lạnh lẽo và trống rỗng.
Minh Nguyệt nhận , cô lầm tưởng một khoảnh khắc mật là một cơ hội, nhưng đối với Hải Đăng, đó chỉ là một kỷ niệm của tình bạn. Và lời hứa " bao giờ đổi" của , chính là sự ràng buộc lớn nhất đối với tình yêu thầm kín của cô.