Bốn năm trôi qua kể từ cái đêm lạnh giá tuyết đầu mùa.
Hải Đăng và Minh Nguyệt cùng bước đại học, cùng vượt qua những thử thách học tập. Hải Đăng chỉ học giỏi, còn là một thủ lĩnh sinh viên, luôn tiên phong trong các hoạt động cộng đồng. Anh giữ trọn lời hứa: Trưởng thành là một quá trình liên tục.
Minh Nguyệt cũng phát triển mạnh mẽ. Cô trở nên tự tin, sắc sảo và luôn vững đôi chân của . Cô vẫn làm bánh quy, nhưng là để chia sẻ với và Hải Đăng là đầu tiên thưởng thức. Hải Đăng cũng học cách làm bánh quy hạnh nhân, công thức kỳ công nghiên cứu và tự hào khoe với cô.
Họ vẫn là Tri kỷ tâm hồn, nhưng giờ đây họ còn là Tình yêu trưởng thành.
Mùa hè năm nay, Hải Đăng và Minh Nguyệt cùng trở làng Vĩnh Yên. Họ đến thăm Thư viện Gió Mùa, công trình gắn kết họ.
Thư viện giờ đây là một phần quan trọng của ngôi làng. Minh Nguyệt và Hải Đăng khu vực thông điệp truyền cảm hứng, nơi treo đầy những câu tích cực. Đó là nơi thiết kế bởi Minh Nguyệt và thành bởi Hải Đăng.
Hải Đăng Minh Nguyệt, ánh mắt đầy sự ơn.
"Chúng giữ lời hứa , Minh Nguyệt," Hải Đăng . "Chúng , và chúng vẫn ở bên ."
"Chúng chỉ giữ lời hứa, Đăng," Minh Nguyệt đáp, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y . "Chúng đổi. Cậu còn vô tâm, và em còn sợ hãi."
Hải Đăng rút từ trong ba lô một chiếc hộp nhỏ, chiếc hộp gỗ đơn sơ mà tự tay làm.
"Minh Nguyệt," Hải Đăng , giọng run rẩy vì xúc động. "Đây là lời hứa cuối cùng, lời hứa vĩnh cửu của ."
Anh mở hộp. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lộng lẫy, mà là một chiếc nhẫn bạc đơn giản, khắc hai chữ 'Đ.N' (Hải Đăng - Minh Nguyệt).
"Bốn năm , em với rằng tình yêu của em xứng đáng đấu tranh. Anh làm điều đó. Bây giờ, hỏi em: Em chấp nhận ở bên , cùng đối mặt với tất cả những mùa gió mùa còn của cuộc đời ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thang-nam-ruc-ro-cua-to-va-cau/chuong-41-bon-nam-sau-mon-qua-tot-nghiep-va-loi-hua-vinh-cuu.html.]
Minh Nguyệt chiếc nhẫn. Cô mắt Hải Đăng. Tất cả sự đau khổ, sự hối hận và sự trưởng thành của họ đều hiện rõ trong khoảnh khắc .
"Em chấp nhận, Đăng," Minh Nguyệt , nước mắt cô lăn dài. "Em chấp nhận lời hứa vĩnh cửu . Anh là tri kỷ của em, và là tình yêu của em."
Hải Đăng đeo chiếc nhẫn ngón tay cô. Anh ôm cô thật chặt, trong lòng ngập tràn niềm hạnh phúc.
Lời kết
Vào buổi chiều hôm đó, tại sân trường học cũ của họ, nơi Hải Đăng từng kiêu ngạo tuyên bố sẽ tán tỉnh Thu Phương, giờ đây thế bằng một vườn hoa nhỏ.
Hải Đăng và Minh Nguyệt chiếc ghế đá cũ kỹ.
"À, mà Đăng ," Minh Nguyệt , khúc khích. "Anh còn nhớ chiếc ô mưa rào ? Chiếc ô hỏng của em ?"
"Anh nhớ. Chiếc ô tạo rào cản giữa chúng ," Hải Đăng .
"Bây giờ, em hỏi ," Minh Nguyệt . "Lời hứa cuối cùng của chúng là gì? Em một lời hứa về sự trưởng thành, mà là về sự đơn giản."
Hải Đăng suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
"Lời hứa cuối cùng của chúng là: Dù bao nhiêu mùa gió mùa qua, dù bao nhiêu thử thách, chúng sẽ bao giờ quên cảm ơn vì những điều nhỏ nhặt nhất. Và... sẽ luôn là đưa ô cho em."
Minh Nguyệt dựa đầu vai . "Em yêu , Hải Đăng."
"Anh yêu em, Minh Nguyệt," Hải Đăng đáp .
Bốn năm gió mùa và Một lời hứa hè đưa họ đến với , bằng sự lãng mạn mù quáng, mà bằng sự trưởng thành, sự hy sinh và sự thấu hiểu sâu sắc.