Tuyết đầu mùa rơi lất phất buổi tối cuối cùng kỳ nghỉ Đông. Hải Đăng đưa Đăng Nguyệt về nhà chiếc xe đạp mới của . Anh bình phục chấn thương, nhưng vẫn cẩn thận lái xe chậm rãi, đảm bảo sự an cho cô.
Họ dừng ở bến xe buýt cũ, nơi ý nghĩa lịch sử với cả hai .
Minh Nguyệt Hải Đăng. "Cảm ơn vì đưa tớ về, Đăng."
"Không gì, Minh Nguyệt, tớ làm điều đó," Hải Đăng .
Họ ánh đèn đường mờ ảo, khí lạnh lẽo nhưng ấm áp.
"Cậu , Đăng," Minh Nguyệt bắt đầu, giọng cô nhẹ nhàng. "Tớ từng sợ. Sợ rằng sẽ là cũ, và tớ sẽ tổn thương. Sợ rằng tớ đưa quyết định sai lầm khi chia tay Khánh Nguyên."
"Tớ hiểu mà, Minh Nguyệt," Hải Đăng . Anh nắm lấy tay cô, tay ấm áp. "Tớ chứng kiến sự tổn thương của . Và tớ hứa, tớ sẽ bao giờ làm điều đó nữa. Tớ sẽ để sống trong sự sợ hãi đó. Cậu thể tin tớ."
Minh Nguyệt . Cô thấy sự kiên định, sự trưởng thành và sự chân thành tuyệt đối trong đôi mắt .
"Tớ tin ," Minh Nguyệt . "Tớ đợi bốn năm cho sự trưởng thành ."
Hải Đăng tiến gần hơn, đặt tay lên vai cô. Đây là lúc làm điều mà bỏ lỡ suốt bốn năm.
"Minh Nguyệt," Hải Đăng , giọng trầm , còn sự hời hợt nào. "Tớ từng nghĩ tình yêu là sự ngưỡng mộ. Tớ từng nghĩ tình yêu là sự sở hữu. bây giờ, tớ tình yêu là gì."
"Tình yêu là sự thấu hiểu lặng lẽ của . Tình yêu là việc tớ học cách tự làm thứ khi . Tình yêu là việc tớ thấy hạnh phúc khi tự do."
Anh thẳng mắt cô, ánh mắt đầy sự tôn trọng và chân thành.
"Hải Đăng từng lãng phí bốn năm, nhưng . Hải Đăng của hiện tại trưởng thành. Và tớ sẽ lãng phí thêm một giây nào nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thang-nam-ruc-ro-cua-to-va-cau/chuong-40-bon-nam-bon-tu-va-loi-hua-cuoi-cung.html.]
Hải Đăng hít một sâu, và lời tỏ tình chính thức, bằng những lời hoa mỹ mượn từ Minh Nguyệt, mà bằng những lời từ chính trái tim :
" Minh Nguyệt, yêu em."
Bốn từ đơn giản, nhưng mang sức nặng của bốn năm chờ đợi và trưởng thành.
Minh Nguyệt . Cô chỉ mỉm , một nụ rạng rỡ và đầy sự tha thứ.
"Em cũng yêu , Đăng," Minh Nguyệt đáp . "Em yêu suốt bốn năm, và em sẽ tiếp tục yêu , vì trở thành xứng đáng với tình yêu của em."
Hải Đăng nhẹ nhàng ôm lấy Minh Nguyệt. Vòng tay còn sự vồ vập, mà là sự bảo vệ và an .
Họ tuyết, ôm , cuối cùng vượt qua những trở ngại của sự vô tâm và sự sợ hãi.
"Minh Nguyệt," Hải Đăng thì thầm tai cô. "Tớ một Lời Hứa Hè mới cho ."
Minh Nguyệt lùi , . "Lời hứa gì, Đăng?"
"Mùa hè năm nay, mùa hè năm ," Hải Đăng . "Tớ hứa, mùa hè năm nay, chúng sẽ làng Vĩnh Yên, nơi chúng bắt đầu. Chúng sẽ cùng đến thư viện, chụp một bức ảnh ở khu vực thông điệp truyền cảm hứng mà chúng cùng thành."
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. "Và quan trọng hơn, tớ hứa sẽ bao giờ đóng băng mối quan hệ của chúng nữa. Chúng sẽ cùng đối diện với mùa gió mùa, cơn mưa rào, sự đổi. Tớ sẽ để một nữa."
Minh Nguyệt mỉm , nước mắt cô khô. "Em chấp nhận lời hứa đó, Đăng."
Họ tựa đầu . Tuyết rơi nhẹ nhàng, bao phủ bến xe buýt cũ bằng một màu trắng tinh khôi, như một sự khởi đầu mới.
Mối quan hệ của họ đổi. Không còn là bạn vô tâm và tri kỷ hy sinh. Họ trở thành một cặp đôi trưởng thành, sẵn sàng đối diện với tương lai.