Tháng Năm Rực Rỡ Của Tớ Và Cậu - Chương 38: Bàn Cà Phê Và Lời Tuyên Bố

Cập nhật lúc: 2025-10-17 01:35:21
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

7 giờ tối. Hải Đăng bước quán cà phê sách. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, gọn gàng, khác hẳn với vẻ ngoài bụi bặm đây. Anh thấy họ. Minh Nguyệt và Khánh Nguyên đang ở bàn quen thuộc.

​Không khí căng thẳng, nhưng hề thù địch. Đó là sự nghiêm túc của ba trưởng thành đang đối diện với cảm xúc của .

​Hải Đăng thẳng đến bàn. "Chào Khánh Nguyên, Minh Nguyệt."

​"Chào Hải Đăng," Khánh Nguyên đáp , giọng bình thản. "Ngồi ."

​Hải Đăng xuống đối diện Minh Nguyệt. Lần đầu tiên nhiều tháng, thẳng mắt cô. Ánh mắt cô vẫn kiên định, nhưng sự mềm mại và thấu hiểu.

​"Tớ mời đến đây, Đăng," Khánh Nguyên bắt đầu, cả hai. "Minh Nguyệt và tớ chia tay. Minh Nguyệt cần thời gian và gian để đưa quyết định cuối cùng. Tớ làm điều đó một cách minh bạch, với sự tôn trọng dành cho cả hai . Đây là lúc nhận lấy câu trả lời cuối cùng."

​Hải Đăng gì. Anh gật đầu, chấp nhận sự sắp đặt cao thượng .

​Minh Nguyệt hít một sâu, cô đặt tay lên bàn.

​"Đăng," Minh Nguyệt , giọng cô run nhẹ. "Tớ tin nhắn thoại của . Tớ thấy sự đổi của , sự trưởng thành của , sự kiên nhẫn của . Cậu trở thành mà tớ luôn yêu và ngưỡng mộ."

​"Tớ chấp nhận đây, vì tớ yêu , mà vì tớ tình yêu của tớ lợi dụng một nữa. Tớ sự trưởng thành của chỉ là một sự cố gắng nhất thời vì sợ mất tớ."

​Minh Nguyệt sang Khánh Nguyên. "Nguyên dạy tớ về sự tôn trọng và sự bình yên. Nguyên, tớ cảm ơn vì tất cả. Bạn là tuyệt vời, và bạn xứng đáng tình yêu trọn vẹn. Tớ xin thể cho bạn điều đó."

​Khánh Nguyên mỉm nhẹ. "Minh Nguyệt, bạn cho tớ nhiều. Đừng xin ."

​Minh Nguyệt Hải Đăng.

​"Đăng," cô tiếp tục. "Tớ chọn Nguyên vì tớ cần sự an . tớ nhận , tình yêu thực sự chỉ là sự an . Tình yêu là sự gắn bó thể xóa nhòa, là sự thấu hiểu sâu sắc, là lịch sử và là những sai lầm tha thứ."

​"Tớ... tớ vẫn yêu , Đăng. Tình yêu đó bao giờ mất . Nó chỉ tổn thương và che giấu."

Hải ​Đăng nhắm mắt . Anh cảm thấy một sự nhẹ nhõm vô bờ bến.

​"Tuy nhiên," Minh Nguyệt tiếp, giọng cô trở nên dứt khoát hơn. "Tớ hứa với bản sẽ bao giờ vị trí cũ nữa. Tớ thể chấp nhận tình yêu của ngay bây giờ."

​Hảu Đăng mở mắt , Minh Nguyệt, ánh mắt đầy sự chấp nhận.

​"Tớ hiểu, Minh Nguyệt," Hải Đăng , giọng điềm tĩnh và trưởng thành. "Tớ lãng phí bốn năm, và tớ tớ thể đòi hỏi sự tha thứ ngay lập tức. Tớ học rằng, tình yêu cần sự tôn trọng và sự kiên nhẫn."

​Anh thẳng cô, ánh mắt giờ đây đầy sự trân trọng. "Tớ cần chấp nhận tớ ngay bây giờ. Tớ chỉ : Tớ sẽ tiếp tục chờ đợi, vì tớ cần , mà vì tớ xứng đáng với . Tớ sẽ chờ đợi đến khi tin tưởng tớ. Cho đến lúc đó, tớ sẽ tôn trọng sự độc lập của . Chúng sẽ là bạn cùng lớp, là bạn , nhưng là những bạn trưởng thành."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thang-nam-ruc-ro-cua-to-va-cau/chuong-38-ban-ca-phe-va-loi-tuyen-bo.html.]

​Hải Đăng dậy. Anh níu kéo, van xin.

​"Cảm ơn hai vì buổi tối hôm nay. Chúc hai ... hạnh phúc."

​Anh sang bắt tay Khánh Nguyên. "Nguyên. Cảm ơn vì sự cao thượng. Cậu là bạn ."

​Khánh Nguyên nắm c.h.ặ.t t.a.y Hải Đăng. "Tớ cũng cảm ơn . Cậu dạy tớ rằng, sự chân thành cuối cùng sẽ chiến thắng. Cố lên, Đăng."

​ Hải Đăng lưng bước . Anh thể hiện sự trưởng thành tột cùng của , chấp nhận thất bại và tôn trọng sự lựa chọn.

​Minh Nguyệt theo bóng lưng Hải Đăng. Sự điềm tĩnh và tôn trọng của khiến cô sụp đổ.

​Khánh Nguyên cô. "Cậu trưởng thành thật , Minh Nguyệt".

​"Vâng..."

​"Cậu ," Khánh Nguyên . "Cậu chấp nhận chờ đợi. Cậu làm điều đúng đắn. Vậy, còn chần chừ gì nữa?"

​Minh Nguyệt dậy, cửa. Cô thấy Hải Đăng đang tập tễnh bước ngoài.

​"Nguyên, tớ xin !" Minh Nguyệt , cô chạy ngoài, gọi to: "Đăng!"

​Hải Đăng , ngạc nhiên.

​Minh Nguyệt chạy đến mặt . Cô gì. Cô đưa tay , nhẹ nhàng nắm lấy tay .

​"Tớ cần chờ đợi, Đăng," Minh Nguyệt , nước mắt cô lăn dài. "Tớ quá mệt mỏi với sự chờ đợi. Cậu chứng minh sự trưởng thành của . Tớ chúng bắt đầu một chương mới ngay bây giờ."

​"Minh Nguyệt..." Hải Đăng thể tin .

​"Tớ tha thứ cho sự vô tâm cũ của ," Minh Nguyệt . " hứa với tớ một điều: Mối quan hệ sẽ đổi."

​Hải Đăng mỉm , một nụ rạng rỡ, chân thành. Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

​"Tớ hứa, Minh Nguyệt. Mối quan hệ sẽ đổi, và sẽ bao giờ cái vòng lặp cũ nữa."

​Lúc đó, một cơn gió mùa thổi qua, mát lạnh và trong lành, như cuốn hết những muộn phiền cũ.

​Khánh Nguyên bước khỏi quán, thấy họ đang nắm tay ánh đèn đường. Anh mỉm , lặng lẽ bước , biến mất màn đêm. Anh thành sứ mệnh của , giúp hai tâm hồn tri kỷ tìm về với .

​Lời Hứa Hè của năm xưa, tưởng chừng phá vỡ, tái sinh trong một lời hứa trưởng thành hơn.

Loading...