Rạng sáng hôm , Minh Nguyệt thức dậy. Cả đêm qua, cô ngủ ngon giấc. Hình ảnh điện thoại rung với tên "Hải Đăng" cứ ám ảnh cô.
Cô trải qua những tuần hạnh phúc và bình yên bên Khánh Nguyên, Khánh Nguyên là hảo. Anh làm cô tổn thương, đòi hỏi cô hy sinh. sự hảo đó khiến cô cảm thấy một sự thiếu vắng khó gọi tên, sự thiếu vắng của cảm xúc dữ dội, của những thử thách và của sự quen thuộc thể thế.
Minh Nguyệt cầm điện thoại lên. Cô mở hộp thư thoại. Có một tin nhắn mới từ Hải Đăng.
Cô nhấn nút .
Giọng của Hải Đăng vang lên, trầm và chân thật. Không sự đòi hỏi, sự ghen tuông. Chỉ sự hối hận và sự ơn.
...Tớ chỉ rằng: Cảm ơn .
...Cảm ơn vì yêu tớ. Cảm ơn vì cho tớ thấy sự vô tâm của tớ. Cảm ơn vì cho tớ cơ hội trưởng thành.
...Dù ở bên Khánh Nguyên bất kỳ ai khác, tớ sẽ luôn tôn trọng điều đó. Tớ sẽ tiếp tục trưởng thành, để giành , mà để xứng đáng với tình yêu mà từng dành cho tớ.
Nghe đến đó, nước mắt Minh Nguyệt bắt đầu rơi. Cô thể kìm nén nữa.
Đây là lời tỏ tình dối trá, là sự ép buộc. Đây là một lời xin vô điều kiện, một lời chấp nhận thất bại và một lời hứa sẽ trưởng thành.
Anh buông bỏ sự kiểm soát và sự ích kỷ.
Minh Nguyệt nhận , thực sự yêu cô. Anh yêu cô bằng sự trưởng thành, bằng sự tôn trọng mà cô luôn khao khát. Anh chiến thắng cái của .
Cô vì đau đớn, mà vì sự thấu hiểu và hối tiếc. Cô hối tiếc vì đủ kiên nhẫn để chờ đợi khoảnh khắc . Cô chạy trốn khỏi tình yêu cũ, và giờ đây, tình yêu cũ trở nên xứng đáng.
Minh Nguyệt mở cuốn sổ của . Cô những dòng về sự tự do và bình yên bên Khánh Nguyên. Cô , Nguyên là tuyệt vời, nhưng Khánh Nguyên là Tâm hồn Tri kỷ cùng cô lớn lên suốt bốn năm.
Sự bình yên là cần thiết, nhưng tình yêu là sự thấu hiểu sâu sắc, là sự giận hờn, sự tha thứ, và sự gắn bó thể xóa nhòa.
Minh Nguyệt nhận , sự trưởng thành của Hải Đăng khiến cô đối diện với lựa chọn thứ hai của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thang-nam-ruc-ro-cua-to-va-cau/chuong-36-tin-nhan-thoai-duoc-nghe-va-nuoc-mat-muon-mang.html.]
Cô lập tức cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Khánh Nguyên.
Minh Nguyệt: Nguyên, xin , nhưng cần chuyện với bạn. Gấp.
Rồi, cô màn hình điện thoại, nơi tên Hải Đăng vẫn còn sáng.
Minh Nguyệt , cô chuyện với Hải Đăng. Cô thể để chịu đựng thêm sự im lặng .
Cô soạn một tin nhắn ngắn gọn, đầy sự do dự và cảm xúc.
Minh Nguyệt: Tớ tin nhắn thoại của . Cảm ơn , Đăng. Cậu trưởng thành thật .
Cô do dự, nhấn gửi.
Trong phòng ký túc xá của ( chuyển ngoài ở để tập trung học tập), Hải Đăng thức dậy khi tin nhắn của Minh Nguyệt đến.
Anh thấy nó. "Tớ tin nhắn thoại của . Cảm ơn , Đăng. Cậu trưởng thành thật ."
Hải Đăng nhảy cẫng lên, reo hò. Anh chỉ cảm thấy một sự nhẹ nhõm sâu sắc.
Cô công nhận sự đổi của .
cô : Tớ sẽ . Cô chỉ : Cảm ơn .
Hải Đăng , trận chiến kết thúc. nhận sự chấp thuận cho hành trình của .
Anh trả lời tin nhắn. Anh tôn trọng sự im lặng và sự riêng tư mà cô xây dựng.
Anh , bước tiếp theo là một hành động mang tính biểu tượng và công khai, một hành động mà cả hai đều thể quên.
Anh ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng mặt trời buổi sớm đang chiếu rọi. Anh sẵn sàng cho trận đấu cuối cùng.