Trận đấu bóng rổ đầu tiên của mùa giải lớp 11 diễn trong sự mong đợi của trường. Mọi ánh mắt đổ dồn Hải Đăng, nghỉ thi đấu gần hết mùa hè vì chấn thương.
Khi Hải Đăng bước sân, còn vẻ kiêu ngạo, bốc đồng. Anh điềm tĩnh, tập trung. Anh tập luyện chăm chỉ, và sự kết hợp giữa thể lực tuyệt vời và trí óc sắc bén (nhờ việc học cách phân tích chiến thuật một cách nghiêm túc) khiến trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Anh thi đấu rực lửa. Từng cú ném, từng đường chuyền đều chính xác và chủ đích. Anh chỉ là ghi điểm, là dẫn dắt đội bóng bằng sự trưởng thành của . Anh chuyền bóng nhiều hơn, tin tưởng đồng đội hơn, còn cố gắng thể hiện cá nhân.
Tiếng hò reo vang dội khắp nhà thi đấu.
Đến những giây cuối cùng, tỉ hòa. Đội bạn kèm chặt Hải Đăng, lùi về ba điểm, ném bóng. Bóng thẳng rổ, thắng.
Cả đội lao ôm lấy Hải Đăng, mang chiến thắng trở cho đội bóng. Anh cảm thấy hạnh phúc, nhưng trọn vẹn. Anh liếc lên hàng ghế khán giả, nơi Minh Nguyệt thường .
Cô vẫn ở đó, nhưng cô một .
Cô cạnh Khánh Nguyên. Cô mỉm , vỗ tay, nhưng ánh mắt cô còn hướng về với sự ngưỡng mộ vô điều kiện như .
Sau khi tắm rửa và đồ, Hải Đăng bước khỏi phòng đồ, tìm kiếm Minh Nguyệt. Anh chia sẻ niềm vui chiến thắng , dù chỉ bằng một cái gật đầu.
Anh thấy Minh Nguyệt đang ở hành lang bên ngoài, nhưng cô đang lưng với .
Và cô đang một .
Khánh Nguyên đang chiếc ghế băng, tay đặt lên mắt cá chân. Anh trật chân nhẹ trong lúc cổ vũ quá hăng.
Minh Nguyệt đang quỳ xuống, cẩn thận tháo giày cho Khánh Nguyên. Cô lấy từ trong túi một chiếc khăn, nhẹ nhàng chườm lạnh cho . Cô với bằng giọng dịu dàng, lo lắng.
"Minh Nguyệt, ? Cậu cần ở đây. Tớ mà." Khánh Nguyên .
"Cậu thế, trật chân là nghiêm trọng đấy. Để tớ gọi bố bạn, tớ bảo đừng nhảy cao quá mà!" Minh Nguyệt càu nhàu, nhưng đầy sự quan tâm.
Hải Đăng đó, thấy tất cả. Anh thấy sự quan tâm dịu dàng, sự chăm sóc vụ lợi mà Minh Nguyệt đang dành cho Khánh Nguyên.
Đó chính là sự chăm sóc mà Minh Nguyệt từng dành cho . Minh Nguyệt của hiện tại còn cần để chăm sóc ai khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thang-nam-ruc-ro-cua-to-va-cau/chuong-34-chien-thang-tren-san-va-nuoc-mat-sau-canh-ga.html.]
Hải Đăng nhận một sự thật đau đớn, chiến thắng của sân bóng rổ ý nghĩa gì với Minh Nguyệt nữa. Cô còn coi là trung tâm của sự chú ý và chăm sóc của cô. Vị trí của thế.
Anh là đang cần cô. Mà Khánh Nguyên mới là đang cần cô.
Hải Đăng bước . Anh lùi , giấu góc tường.
Anh cảm thấy một sự cô đơn lạnh buốt. Anh chiến thắng, nhưng mất quan trọng nhất.
Hait Đăng thẳng về nhà. Anh ăn mừng với đội bóng.
Về đến nhà, thẳng phòng. Anh cẩn thận đặt chiếc cúp chiến thắng nhỏ lên bàn. Rồi gục mặt xuống, để mặc cho những giọt nước mắt rơi.
Nước mắt vì thất bại. Nước mắt vì sự thấu hiểu tột cùng về sự mất mát. Anh giành sự ngưỡng mộ của bạn bè, của giáo viên, của cả trường, nhưng vĩnh viễn đánh mất sự ưu tiên của Minh Nguyệt.
Anh lôi cuốn sổ của Minh Nguyệt . Anh mở đến trang cuối cùng, nơi lời hứa kiên nhẫn.
Anh lấy bút, thêm một? dòng, chữ run rẩy:
[15/11 - Chiến thắng và Thất bại]: Chiến thắng của tớ ý nghĩa gì với cô nữa. Cô tìm thấy hạnh phúc trong sự chăm sóc cho một khác. Tớ phép từ bỏ. Tớ kiên nhẫn hơn. Sự trưởng thành của tớ lớn hơn tình yêu mới của cô .
Minh Nguyệt trở về nhà khi đưa Khánh Nguyên đến bệnh viện. Cô nhẹ nhõm khi Khánh Nguyên chỉ trật chân nhẹ.
Về phòng, cô mở cuốn sổ nhật ký của . Cô vẫn về Hải Đăng.
[15/11 - Sân bóng rổ]: Cậu thắng. Cậu ném cú đó hảo. Cậu trở . Hải Đăng của tớ trở .
Cô dừng , dòng chữ. Hải Đăng của tớ.
Cô hít một sâu và gạch bỏ từ "của tớ".
...Hải Đăng trở . Tớ thấy đổi, còn chỉ đến bản , nhưng tớ Khánh Nguyên. Khánh Nguyên cần tớ, Khánh Nguyên khiến tớ hy sinh. Tớ sẽ tiếp tục hành trình của tớ. Tớ sẽ chờ đợi, cho đến khi sự đổi của trở thành một phần của , chứ một sự cố gắng.
Hai , hai cuốn sổ. Cùng một mục tiêu. Cùng một sự kiên nhẫn. ở hai con đường khác .
Mùa Gió Mùa đang lạnh dần. Và cuộc chiến của Hải Đăng vẫn tiếp diễn, lặng lẽ và đau đớn