Sau ba tháng vật lý trị liệu nghiêm túc, Hải Đăng chính thức trở sân bóng rổ. Anh bỏ lỡ giải đấu đầu mùa, và quyết tâm bù đắp.
Buổi chiều đầu tiên trở sân tập,Hải Đăng mặc chiếc áo 4 quen thuộc. Anh vẫn là ngôi , nhưng còn sự ồn ào và kiêu ngạo như . Anh tập luyện điềm tĩnh, cẩn thận, còn những pha mạo hiểm thiếu suy nghĩ.
Anh nhớ những buổi tập đây. Minh Nguyệt sẽ ở hàng ghế cuối, cẩn thận ghi chép chiến thuật và nhắc nhở uống nước đúng giờ. Anh quen với việc cô luôn ở đó, là duy nhất sẵn sàng đưa cho khăn lau mồ hôi.
Hôm nay, Minh Nguyệt, tự lấy nước, tự kiểm tra đồng hồ. Sự tự lập trở thành một phần của quá trình trưởng thành của .
Anh ném một cú ba điểm hảo, bóng lọt rổ chạm vành. Anh tìm kiếm một ánh mắt quen thuộc để chia sẻ niềm vui, nhưng .
Khoảng giữa buổi tập, một nhóm học sinh nữ ngang qua sân, trong đó Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt đến để xem tập. Cô đến để tham gia hoạt động câu lạc bộ sách ở thư viện cũ gần đó.
điều khiến Hải Đăng nghẹt thở là Khánh Nguyên cùng cô.
Họ chỉ cùng . Khi ngang qua sân bóng, Khánh Nguyên dừng .
"Minh Nguyệt, xem một chút ?" Khánh Nguyên hỏi, chỉ Hải Đăng đang tập luyện.
Minh Nguyệt ngập ngừng, nhưng cuối cùng cô dừng . Khánh Nguyên và Minh Nguyệt cạnh , Khánh Nguyên hề tỏ khó chịu sự hiện diện của Hải Đăng.
Hải Đăng họ. Anh thấy Khánh Nguyên thì thầm điều gì đó tai Minh Nguyệt. Minh Nguyệt .
Rồi, Khánh Nguyên lấy từ trong túi một chiếc máy ảnh phim cũ.
"Minh Nguyệt , quá! Mình chụp một bức ảnh cho ," Nguyên .
Minh Nguyệt tạo dáng ngay tại sân bóng rổ, nơi từng là lãnh địa độc quyền của Hải Đăng. Nụ của cô rạng rỡ, hề sự kìm nén. Khánh Nguyên cẩn thận điều chỉnh tiêu cự, bấm máy.
Khoảnh khắc đó, Hải Đăng nhận , Minh Nguyệt còn là quan sát, cô trở thành trung tâm của sự chú ý và sự quan tâm.
Và điều tồi tệ nhất dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thang-nam-ruc-ro-cua-to-va-cau/chuong-31-bong-ro-va-cau-thu-thay-the.html.]
Hải Đăng thấy Khánh Nguyên một cái, sang Minh Nguyệt. Khánh Nguyên đặt tay lên vai cô, công khai hôn lên tóc cô. Đó là một cử chỉ nhẹ nhàng, mật và tự nhiên.
Hành động đó như một cú đánh cuối cùng. Đó là lời khẳng định lời Minh Nguyệt thuộc về khác.
Hải Đăng lưng , cố gắng ném bóng để thấy cảnh tượng đó.
Đột nhiên, thấy giọng Minh Nguyệt.
"Đăng," cô gọi.
Anh , trái tim đập dồn dập. Cô sẽ gì đây?
Minh Nguyệt , cô xuống chiếc giày thể thao của .
"Giày của bung keo ở mũi ," Minh Nguyệt , giọng cô lạnh nhạt như thể cô đang với một đồng đội bất kỳ. "Nó sẽ làm trượt chân. Cậu nên nó ."
Minh Nguyệt xong, chờ câu trả lời, cô và Khánh Nguyên tiếp tục bước , tay Khánh Nguyên khoác nhẹ qua vai cô.
Hải Đăng xuống chiếc giày. Nó là chiếc giày từ năm lớp 10, chiếc giày mà Minh Nguyệt nhắc từ lâu nhưng luôn bỏ qua.
Anh , lời nhắc nhở đó còn là sự chăm sóc. Nó là sự vô tâm từ một từng quan tâm.
Hải Đăng cúi xuống, tháo chiếc giày . Anh , nó. Anh thế những thói quen cũ, những sự vô tâm cũ.
Anh một ghế dự , chiếc giày cũ kỹ.
Anh lôi điện thoại , mở tin nhắn. Anh nhắn cho Minh Nguyệt. Anh nhắn cho Mai Linh.
Hải Đăng: Linh, mày cửa hàng nào bán giày thể thao mới ?
Anh còn nhờ Minh Nguyệt. Anh đang tự giải quyết vấn đề của . Sự trưởng thành của là một quá trình đơn độc và âm thầm.
Hải Đăng dậy, cầm bóng. Anh ném một cú rổ, bóng lọt lưới. Anh quyết tâm, sẽ chiến đấu, bằng sự ghen tuông sự ích kỷ. Anh sẽ chiến đấu bằng sự trưởng thành và kiên nhẫn của .
Anh sẽ trở . với vai trò là cầu thủ cần sự hỗ trợ, mà là một đối thủ xứng tầm với tình yêu của Minh Nguyệt.