Năm học lớp 11 bước những ngày mưa rào đầu tiên của mùa gió mùa. Cơn mưa chợt ập đến cuối giờ tan học, dữ dội và bất ngờ, làm tái hiện khoảnh khắc định mệnh chiếc ô của hai năm .
Minh Nguyệt đang cùng Khánh Nguyên chuẩn về. Nguyên cẩn thận lấy chiếc áo mưa trong cặp , giúp cô mặc . Dưới mưa, cả hai tạo thành một hình ảnh đẽ của sự quan tâm và tinh tế.
Hải Đăng ở hành lang. Anh xe đạp hôm nay vì trời mưa. Anh vẫn mang theo chiếc ô cũ kỹ, chiếc ô cùng và Minh Nguyệt qua bao nhiêu mùa gió mùa. Chiếc ô đó với , chỉ là vật dụng, nó là một kỷ vật của sự vô tâm và sự hy sinh của Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt và Khánh Nguyên bước ngoài, cơn mưa trút nước. Khánh Nguyên dùng áo mưa che cho Minh Nguyệt, còn thì ướt một nửa.
Hài Đăng họ. Bản năng cũ kêu gọi , chạy cho Minh Nguyệt chiếc ô, chắc chắn cô sẽ cần.
kiềm chế. Anh nhớ lời từ chối của Minh Nguyệt, cần chạy theo nhu cầu của khác. Và tôn trọng Khánh Nguyên. Khánh Nguyên là bạn trai của Minh Nguyệt, trách nhiệm chăm sóc cô.
Hải Đăng cất chiếc ô cặp.
Tuy nhiên, khi Bải Đăng chuẩn bước , thấy một cô bé lớp đang rấm rứt ở chân cầu thang. Cô bé mang theo áo mưa ô.
Hải Đăng dừng . Không do dự.
Anh mở chiếc ô cũ kỹ , bước về phía cô bé.
"Này, em gái," Hải Đăng , giọng dịu dàng. "Đừng , cầm lấy cái . Chân còn đau, thể cầm ô giúp em . Em về nhà , mai trả cũng ."
Cô bé ngẩng đầu lên, ngạc nhiên thấy "hotboy" khối 11. "Em... em cảm ơn ạ."
Hải Đăng chỉ mỉm , tập tễnh dựa lưng tường, đợi cơn mưa ngớt dần.
Minh Nguyệt và Khánh Nguyên đang chuẩn lên xe. Minh Nguyệt thấy tất cả. Cô thấy Hải Đăng cất chiếc ô khi thấy cô Khánh Nguyên, và cô thấy đưa nó cho một xa lạ, một đang thực sự cần nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thang-nam-ruc-ro-cua-to-va-cau/chuong-30-chiec-o-cu-va-dong-ghi-chu-moi.html.]
Hành động đó của Hải Đăng là sự ghen tuông, mà là lòng thuần túy. Anh làm nó để Minh Nguyệt thấy. Anh làm nó vì học cách thấy nhu cầu của khác mà cần vụ lợi.
Minh Nguyệt sang Khánh Nguyên. "Tớ xe buýt về ? Tớ một hôm nay."
Khánh Nguyên hiểu. Anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu. "Mình hiểu mà, cần gian. Gặp ngày mai."
Minh Nguyệt lời tạm biệt với Khánh Nguyên, và đến bến xe buýt cũ nơi cô và Khánh Nguyên bắt đầu, và là nơi cô và Hải Đăng kết thúc.
Tối hôm đó, Minh Nguyệt trong phòng. Cô mở chiếc cặp , và thấy cuốn sổ nhật ký mới mà cô bắt đầu từ khi Tình nguyện. Cô một dòng trang đầu tiên.
[25/09 - Mưa rào]: Hôm nay, tớ thấy . Cậu đưa chiếc ô cũ cho một cô bé xa lạ. Cậu học cách yêu thương khác mà cần nhận , Đăng. Cậu trở thành một hơn.
Cô dừng , hít một sâu, và thêm một dòng nữa, đầy sự giằng xé:
sự trưởng thành của nghĩa là tớ . Tớ xa quá . Tớ bảo vệ sự tự do mà tìm thấy.
Cùng lúc đó, tại nhà, Hải Đăng đang thành bài tập. Anh thành xuất sắc một bài luận khó về giá trị của sự hy sinh.
Anh nhớ đến chiếc ô. Cô bé sẽ trả ngày mai.
Anh lôi cuốn sổ của Minh Nguyệt . Anh mở đến trang cuối cùng, nơi lời hứa sẽ chờ đợi. Anh thêm một dòng mới:
[25/09 - Mưa rào]: Tớ làm một việc hôm nay. Tớ chạy theo cô . Cô thấy. Sự trưởng thành của tớ là lời tỏ tình chân thật nhất. Tớ sẽ kiên nhẫn.
Cơn mưa rào kết thúc. tình yêu và sự kiên nhẫn của Hải Đăng mới chỉ bắt đầu. Anh , còn là học sinh vô tâm nữa. Anh đang dần trở thành mà Minh Nguyệt yêu, và là xứng đáng với tình yêu của cô.
Anh sẽ chờ đợi. Dù là bốn năm gió mùa nữa.