Tháng Năm Rực Rỡ Của Tớ Và Cậu - Chương 21: Đổi Vai: Người Chờ Đợi Và Sự Thấu Hiểu Của Khánh Nguyên

Cập nhật lúc: 2025-10-13 04:34:39
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau tai nạn của Hải Đăng, vai trò trong đội tình nguyện phân chia . Hải Đăng buộc yên, chỉ thể quan sát thứ qua cửa sổ phòng. Còn Minh Nguyệt, cô trở nên bận rộn hơn bao giờ hết. Cô dành thời gian gấp đôi cho công việc, cố gắng bù đắp cho việc Hải Đăng thể tham gia.

​Và quan trọng hơn, cô dành thời gian cho Khánh Nguyên.

​Từ cửa sổ phòng, Hải Đăng chứng kiến tất cả. Anh thấy Khánh Nguyên và Minh Nguyệt cùng trao đổi bản vẽ xây dựng thư viện. Anh thấy Khánh Nguyên mang một chai nước lọc lạnh đến cho Minh Nguyệt khi cô đang làm việc nắng. Anh thấy họ khúc khích khi chia sẻ một mẩu chuyện nào đó mà rõ.

​Cảm giác là sự khó chịu thông thường. Nó là một sự giày vò mới đối với Hải Đăng. Anh luôn là trung tâm của sự chú ý của Minh Nguyệt. Giờ đây, quan sát gạt khỏi vòng tròn mật đó. Anh đang trải nghiệm cảm giác chờ đợi và đơn độc mà Minh Nguyệt chịu đựng suốt bốn năm.

​Một buổi chiều, Minh Nguyệt và  Khánh Nguyên bóng mát của cây phượng lớn, cẩn thận đo đạc để làm kệ sách.

​"Bạn làm việc vất vả quá, Minh Nguyệt," Khánh Nguyên , đưa cho cô một chiếc khăn giấy. "Bạn nên nghỉ ngơi một chút ."

​"Không , tớ thành sớm," Minh Nguyệt đáp.

​"Bạn ," Khánh Nguyên nhẹ nhàng , "khi quan sát bạn và Hải Đăng, thấy bạn giỏi trong việc che giấu sự mệt mỏi. Bạn làm việc vì trách nhiệm, nhưng cũng vì bạn luôn giữ cho Hải Đăng thoải mái. Bạn đang gánh vác cả hai ."

​Minh Nguyệt ngước Khánh Nguyên, sững sờ. Anh chỉ thấy sự chăm chỉ của cô, mà còn thấy ý định đằng sự chăm chỉ đó.

​"Mình... chỉ khỏe thôi," Minh Nguyệt lắp bắp.

​"Mình . bạn nên rằng, bạn nợ điều gì cả. Sự ưu tiên của bạn là một món quà, nhưng coi đó là một điều hiển nhiên,"  Khánh Nguyên , ánh mắt đầy sự thấu hiểu.

​"Này, cái cho bạn," Khánh Nguyên lấy từ ba lô một chiếc hộp nhỏ. Đó là một hộp bánh quy yến mạch tự làm. "Mình thấy bạn ăn sáng nhiều. Bánh ít đường, nhiều chất xơ. Mình nghĩ nó hợp với thích ăn uống lành mạnh như bạn."

​Minh Nguyệt cảm động đến mức mắt cô hoe đỏ. Sau chiếc bánh cuối cùng cô làm cho Hải Đăng, đây là đầu tiên khác làm bánh cho cô. Và quan trọng hơn, Khánh Nguyên chọn loại bánh phù hợp với sở thích thực sự của cô, điều mà Hải Đăng ( chỉ thích bánh sô cô la) từng nghĩ đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thang-nam-ruc-ro-cua-to-va-cau/chuong-21-doi-vai-nguoi-cho-doi-va-su-thau-hieu-cua-khanh-nguyen.html.]

​"Cảm ơn bạn, Khánh Nguyên," Minh Nguyệt thì thầm.

​Khánh Nguyên mỉm . "Không gì. Mình chỉ nghĩ, đôi khi, cho nhiều nhất cần nhận nhiều nhất."

​Trong phòng, Hải Đăng thấy tất cả. Anh thấy Khánh Nguyên đưa cho Minh Nguyệt chiếc hộp. Anh thấy nụ của Minh Nguyệt. Anh thấy sự thấu hiểu và sự tinh tế mà Khánh Nguyên dành cho cô, thứ mà thất bại .

​Anh rút điện thoại, gọi cho Mai Linh.

​"Linh! Mày tin tao! Thằng Khánh Nguyên đó nó đang tán tỉnh Minh Nguyệt một cách lộ liễu! Nó còn đưa cho Minh Nguyệt một cái hộp gì đó nữa!" Hải Đăng rên rỉ.

​Mai Linh thở dài, giọng cô đầy sự chán nản. "Hải Đăng, mày còn ở vị trí để can thiệp nữa . Mày đang chứng kiến sự thế đấy. Minh Nguyệt cần mày làm bánh cho cô , cô cần thấu hiểu. Và thằng Khánh Nguyên đang làm điều đó."

​"Tao làm gì bây giờ? Tao thể mất Minh Nguyệt , cô là tri kỷ của tao, mối quan hệ của chúng tao là duy nhất" Hải Đăng gần như tuyệt vọng.

​"Vậy thì chứng minh , tri kỷ thì hiểu cô . Mày thích loại bánh quy gì ? Hay chỉ loại bánh quy mà mày thích?" MaibLinh hỏi, một câu hỏi đơn giản nhưng đ.â.m thẳng tim Hải Đăng.

​Hải Đăng im lặng. Anh . Anh chỉ cô làm bánh quy hạnh nhân phủ sô cô la trắng, vì đó là loại thích.

​"Nếu mày thực sự giữ Minh Nguyệt, đừng dùng danh nghĩa 'bạn ' 'tri kỷ' nữa. Hãy đối xử với cô như cách mà mày sẽ đối xử với mày yêu. Hãy cho cô thấy mày quan tâm đến nhu cầu của cô , chứ nhu cầu của mày." Mai Linh cúp máy.

​Hải Đăng buông điện thoại, cảm thấy tay run rẩy. Anh chiếc hộp bánh yến mạch của Khánh Nguyên mà Minh Nguyệt đang cầm. Anh mắt Minh Nguyệt, đôi mắt cô rạng rỡ, còn sự ẩn nhẫn và hy sinh.

​Anh nhận , luôn coi Minh Nguyệt là một phần của , một phần mặc định của cuộc sống . là một khác, nhu cầu và cảm xúc riêng.

​Lần đầu tiên bốn năm, Hải Đăng cảm thấy ghen tuông vì mất sự ưu tiên, mà vì mất một quan trọng. Anh bắt đầu sợ hãi viễn cảnh mùa hè kết thúc, và Minh Nguyệt sẽ bao giờ với quỹ đạo của nữa.

​Anh trở thành chờ đợi. Và sự chờ đợi đó, đang dần đốt cháy sự vô tâm của .

Loading...