Làng tình nguyện Vĩnh Yên khác xa sự ồn ào của thành phố. Buổi sáng đầu tiên, Minh Nguyệt và Hải Đăng cùng khoác lên chiếc áo phông xanh tình nguyện của chương trình, màu áo rực rỡ nắng sớm.
Khác với bộ đồng phục học sinh cứng nhắc thường ngày, chiếc áo phông tình nguyện rộng rãi, thoải mái đổi phong cách của cả hai. Hải Đăng trông càng thêm khỏe khoắn, đầy sức sống, dù chân vẫn cần một cây gậy để hỗ trợ.
Minh Nguyệt buộc tóc cao gọn gàng, khuôn mặt ít son phấn nhưng rạng rỡ hẳn lên. Cô đang thoăn thoắt sắp xếp đồ đạc trong khu nhà tập thể phân công.
"Ê, Minh Nguyệt" Hải Đăng gọi, đang cố gắng gập chiếc chăn bông to sụ.
Minh Nguyệt , mỉm . "Gì thế, đội trưởng?"
Hải Đăng ngây một chút. Anh từng thực sự dành thời gian để quan sát kỹ Minh Nguyệt ngoài bối cảnh trường học. Chiếc áo phông xanh tình nguyện làm nổi bật làn da trắng và đôi mắt sáng của cô. Tóc buộc cao khiến gương mặt thanh thoát của cô lộ rõ.
"Sao thế? Cậu tớ làm gì?" Minh Nguyệt hỏi, ngượng.
"À... gì. Tớ chỉ thấy... lạ thôi," Hải Đăng lắp bắp. "Cái áo hợp với hơn đồng phục trường đấy. Trông ... khác hẳn."
Minh Nguyệt rõ "khác hẳn" ở đây là gì. Cô còn là cô gái lúc nào cũng cúi mặt, ôm theo quyển vở ghi chép bí mật nữa. "Tớ cũng thấy tớ khác. Ở đây, tớ cần giả vờ là hướng nội nữa."
"Tớ thấy chẳng hướng nội tẹo nào! Cậu làm việc nhanh hơn cả Tuấn đấy!" Hải Đăng lớn, chỉ chiếc chăn. "Giúp tớ với. Tên quá khó nhằn!"
Minh Nguyệt bước đến. Họ cùng gập chiếc chăn. Hai bàn tay chạm , là trong một công việc chung, còn là sự vô tình mưa rào nữa.
Công việc của ngày đầu tiên là sửa sang thư viện cũ kỹ của xã. Hải Đăng, dù thể làm việc nặng, nhưng cực kỳ hữu ích trong việc sắp xếp sách theo chủ đề và lên kế hoạch trang trí nhờ khả năng tư duy logic. Minh Nguyệt thì đảm nhiệm việc lau dọn, sơn sửa và sắp xếp.
Buổi chiều, cả hai cùng làm việc ở khu vực cửa sổ thư viện. Hải Đăng bệt xuống sàn, tay dán tem lên sách. Minh Nguyệt đang quét dọn.
"Tớ thấy vui hơn hẳn từ lúc đến đây đấy, Minh Nguyệt," Hải Đăng tâm sự, giọng dịu dàng và chút hoài niệm. "Cậu , ngày , tớ luôn nghĩ là khó tiếp cận, cứ rụt rè và chỉ thích mấy quyển sách dày cộp thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thang-nam-ruc-ro-cua-to-va-cau/chuong-12-dong-phuc-moi-va-anh-mat-khac-la.html.]
"Thế nghĩ tớ là kiểu thế nào?" Minh Nguyệt hỏi, lau mồ hôi.
"Giờ thì tớ thấy là ... giỏi giang và hoạt bát. Cậu rụt rè tí nào. Chỉ là thích bộc lộ thôi," Hải Đăng , ngẩng đầu lên, cô với ánh mắt nghiêm túc hiếm hoi. "Cậu lãng phí quá nhiều thời gian chỉ ở thư viện trường , Minh Nguyệt ạ."
Lời của Hải Đăng khiến Minh Nguyệt bất ngờ. Cô cảm thấy một sự công nhận ấm áp. Có lẽ, việc tách khỏi bối cảnh cũ khiến nhận cô.
"Có lẽ tớ chỉ đợi một cơ hội để thoát thôi," Minh Nguyệt đáp, ánh mắt cô chạm .
Buổi tối, cả đội tình nguyện tổ chức một bữa tiệc lửa trại nhỏ. Sau khi ăn uống và ca hát, Hải Đăng cơn đau chân hành hạ, đành một ở chiếc ghế gỗ cạnh đống lửa tàn.
Minh Nguyệt thấy , cô pha cho một cốc gừng nóng và mang đến.
"Uống cái . Sẽ giúp ấm hơn," Minh Nguyệt , đưa cốc cho Hải Đăng.
"Cậu đúng là y tá của tớ mà," Hải Đăng , nhưng nụ còn sự vô tâm như . Anh kéo Minh Nguyệt xuống bên cạnh.
Họ cạnh , ngọn lửa tàn cháy lập lòe trong đêm tĩnh mịch, hít thở khí trong lành của vùng quê.
"Minh Nguyệt ," Hải Đăng thì thầm, giọng trầm xuống, "Tớ nghĩ nhiều về lời hứa hôm của tớ."
Minh Nguyệt nín thở. Lời hứa "mối quan hệ bao giờ đổi" ư?
"Tớ tớ vô tâm," Hải Đăng tiếp tục. " tớ hứa, từ giờ tớ sẽ bao giờ coi sự quan tâm của là hiển nhiên nữa. Cậu cứu tớ. Cậu chỉ là bạn, là . Mùa hè , tớ chúng tạo nhiều kỷ niệm đặc biệt, chỉ hai chúng thôi. Không bệnh viện, bài tập, ..." Anh dừng , thở dài, "... ai khác nữa."
Minh Nguyệt . Lời của vẫn chỉ dừng ở " " và "kỷ niệm", nhưng ít nhất, nó loại bỏ " khác" (Thu Phương) khỏi cuộc chơi của hai họ trong hai tuần .
"Được. Chúng sẽ làm nên những kỷ niệm nhất của mùa hè ," Minh Nguyệt , khẽ siết chặt cốc nóng. Lần , cô sẽ chỉ ghi chép. Cô sẽ là tạo những khoảnh khắc đó.
Dưới ánh lửa tàn, với bộ đồng phục tình nguyện mới, họ bước một chương mới, nơi tình bạn đang dần thử thách bởi sự mật của môi trường tình nguyện.