Vương Tụng liên tục thở dài , sẽ về ký hợp đồng liên hệ với .
Anh , cửa phòng bệnh mở , Thẩm Gia Niên cầm một tờ giấy bước .
Tôi tới.
"Thẩm Gia Niên..."
Thẩm Gia Niên dịu dàng mỉm :
"Bác sĩ kiểm tra xong, khả năng chữa khỏi nhỏ. chúng thể đến nơi , một ông lão y sĩ, lẽ ông cách."
Tốc độ của nhanh hơn bình thường.
Tôi còn kịp buồn bã thấy hy vọng.
Tôi tra địa chỉ, đó là một thị trấn du lịch cách Nghi Thành hơn 600 cây .
Sắp xếp đồ đạc đơn giản, sắp xếp cho tài xế khởi hành.
Xe chạy hơn mười tiếng đồng hồ.
Giữa đường, lo tài xế quá buồn ngủ nên để nghỉ ngơi một đoạn.
Trên xe, Thẩm Gia Niên kể cho từng chút một về chuyện của và Sơ Sơ hồi nhỏ.
Đó là một thời gian vô cùng khó khăn, khổ cực.
cũng cả ấm và tiếng .
Thẩm Gia Niên an ủi rằng thực họ may mắn .
Vẫn còn một căn nhà để ở.
Sơ Sơ cũng ngoan và hiểu chuyện.
Phải đấy.
Thẩm Gia Niên, và Thẩm Sơ Sơ thật sự giỏi giang.
Sơ Sơ bây giờ đang du lịch với Mặc Hành, nhưng cũng thể yên lòng về Thẩm Gia Niên.
Cô sẽ luôn dõi theo tình hình của .
Sau khi xuống xe, chúng tìm khách sạn gần nhất, ngủ bao lâu thì tìm ông lão đông y.
Thị trấn nhỏ khí trong lành, đường là những cửa hàng đặc sắc, nắm tay Thẩm Gia Niên qua từng con đường lát gạch.
Cho đến khi thấy ông lão râu bạc phơi thảo dược trong một sân viện cũ nát.
Chúng trình bày lý do, ông lão bắt mạch cho Thẩm Gia Niên.
Ông chăm chú lâu, một lúc , ông chậm rãi :
“Có thể chữa , cần thời gian nửa năm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/than-chien-thuan-yeu/chuong-9.html.]
Tôi kìm nén cảm xúc: “Ông ơi, nửa năm thể hồi phục đến mức nào ạ?”
“Có lẽ sẽ gần giống bình thường, hoặc thể cận thị một chút, cần đeo kính.”
“Tóm , chắc chắn thể thấy vật.”
Lời của ông lão rõ ràng và dễ hiểu.
Tôi và Thẩm Gia Niên quyết định ở đây.
Thẩm Sơ Sơ khi tin xúc động bật .
Mặc Hành ở bên cạnh dỗ dành cô lâu.
Thẩm Gia Niên mỉm : “Hay là chúng cúp máy nhé? Nếu Mặc Hành sẽ còn dỗ tiếp đấy.”
Tôi : “Em cũng cần dỗ đây.”
Anh xong, vuốt ve khuôn mặt , những ngón tay lạnh khẽ lau từng giọt nước mắt của .
Mỗi ngày đều cùng Thẩm Gia Niên đến chỗ ông lão để kiểm tra, phục hồi, uống thuốc, châm cứu.
Đến tháng thứ ba, Thẩm Gia Niên thức dậy thể thấy ánh sáng yếu ớt, kìm nén cảm xúc, hai tay run rẩy.
Anh dịu dàng gọi tên hết đến khác.
Nói rằng thể thấy đường nét khuôn mặt của .
Tháng thứ tư, khi xa, thứ vẫn còn mờ ảo, nhưng thể phân biệt hình dạng tổng thể.
Tháng thứ năm, khi chúng ở gần , khẽ thì thầm: “Kiều Đại, nhớ dáng vẻ của em .”
Tháng thứ sáu, thị lực của hồi phục như bình thường, đó cũng là đầu tiên, đỏ mặt mặt Thẩm Gia Niên.
Ngày chia tay, Thẩm Gia Niên lấy hết tiền tiết kiệm để sửa sang căn nhà cho ông lão, ông lão lắc đầu:
“Cứ quyên góp hết , cho bọn trẻ .”
Tôi mỉm : “Ông ơi, bên bọn trẻ thì cần chắc chắn quyên góp , nhưng chỗ của ông cũng sửa sang chứ ạ.”
Tôi liên hệ đến đây, sửa sang theo ý ông lão.
Thẩm Gia Niên quyên góp bộ tiền tiết kiệm.
Thẩm Sơ Sơ quyên góp một triệu.
Mặc Hành mỗi năm đều sẽ đến quyên góp.
Trở về Nghi Thành, ông Kiều – đang yêu đương nồng cháy – gặp nổi nóng.
Ông bãi miễn chức Tổng giám đốc Tập đoàn Kiều thị của .
Tôi thờ ơ nhún vai, , đeo đầy trang sức, bước ôm thật chặt:
“Con gái ngoan, nửa năm nay con bận, nhớ con chết.”