Thẩm Gia Niên tại chỗ hóa đá, khóe mắt tức khắc đỏ bừng vì hổ, đôi môi mỏng khẽ run, lời nào.
“Thẩm Gia Niên, tối nay đến đây làm gì ?”
Anh cúi mắt, siết chặt môi.
Vẻ mặt uất ức đáng thương.
Giằng co một lát.
Tôi mất kiên nhẫn, tay an phận trượt xuống bên cạnh xương quai xanh của .
Ấm áp mà mềm mại.
Tôi thì thầm dụ dỗ:
“Vậy xem, tại dẫn phụ nữ khác về nhà?”
Thẩm Gia Niên nhỏ giọng : “Tôi .”
Tôi dịch đến bên môi , khẩy: “Sao ? Cô khoác tay , chẳng hề kháng cự.”
Thẩm Gia Niên khó hiểu, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở: “Khoác tay… phụ nữ của ?”
Anh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, hàng mi dài cụp xuống, ánh mắt tiêu cự rơi .
Cho dù thấy, đôi mắt của Thẩm Gia Niên vẫn vô cùng đáng thương.
“Kiều tiểu thư, cô là em… ưm…”
Tôi trực tiếp khóa môi .
Tôi phụ nữ đó là ai.
Là Thẩm Gia Niên thầm yêu công khai yêu.
Anh, Thẩm Gia Niên, chỉ thể là của .
Thẩm Gia Niên thấy, trong lúc hoảng loạn đẩy vai , nhưng dường như sợ chạm những chỗ nên chạm.
Anh động chấp nhận.
Anh khẽ ngẩng đầu, môi trượt xuống cổ .
Anh run rẩy.
Cơ thể thực sự nóng lên nhiều.
Tôi khẽ, vòng tay ôm lấy cổ .
Đẩy ngã lên chiếc giường nhỏ một mét hai.
Anh ngã mạnh xuống, chiếc giường nhỏ phát tiếng "kẽo kẹt".
Tôi nhướn mày, khẽ chạm môi, suy nghĩ liệu sập ?
Thôi bỏ , nếu sập thì đền cho một cái giường lớn hơn.
Thẩm Gia Niên định dậy, nhưng tiến tới dồn góc giường.
Anh mặt để thấy, yết hầu khẽ nuốt xuống, giọng khàn đặc: “Kiều tiểu thư, đừng, đừng như .”
Tôi đưa tay phác họa khuôn mặt :
“Thẩm Gia Niên, , đàn ông mà Kiều Đại trúng, chỉ thể là của .”
Thẩm Gia Niên dường như cảm thấy sỉ nhục, đôi mắt ướt, nhỏ giọng :
“Vậy là đàn ông thứ mấy mà Kiều tiểu thư trúng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/than-chien-thuan-yeu/chuong-2.html.]
Tôi bật , hạ thấp ghé sát tai Thẩm Gia Niên.
“Anh là thứ mấy?”
Tôi tiếp tục dụ dỗ: "Nói xem, trả lời đúng thì sẽ xem xét bỏ qua cho tối nay."
Thẩm Gia Niên chìm suy tư, giọng khàn khàn:
"Kiều tiểu thư, tuy thấy, nên quá xa xỉ với tình cảm của bình thường, nhưng đối với , nếu thích, thì chỉ cần một mà thôi."
Chỉ cần một mà thôi.
là đủ si tình.
Tôi cắn một cái cổ Thẩm Gia Niên, đau nhăn mày.
Vậy ý là.
Vì dẫn phụ nữ về, nên sẽ chấp nhận khác?
“Thẩm Gia Niên, hài lòng với câu trả lời , cho nên…”
Tôi nắm lấy tay Thẩm Gia Niên từ từ đưa lên, thở càng nặng nề hơn, bàn tay cứng đờ rút về, nhưng giữ chặt.
Cả đều tràn đầy sự kháng cự.
Bị nắm tay, tay sẽ chạm .
Chỉ thấy khóe mắt Thẩm Gia Niên đỏ bừng lan đến tận mang tai.
Tôi khẽ.
Ừm.
Thẩm Gia Niên, nghĩ sai .
Tôi từ từ đặt tay lên mặt .
Thẩm Gia Niên khẽ khựng .
Tôi chậm rãi :
“Thẩm Gia Niên, đây chính là gương mặt của , hãy nhớ kỹ.”
Những ngón tay thon dài ấm áp của khẽ lướt nhẹ mặt .
Lòng bàn tay vô tình cố ý lướt qua môi .
Cảm giác tê dại.
Tôi cúi đầu mặt Thẩm Gia Niên, đôi mắt đen láy của lên trần nhà, trong trẻo và thuần khiết.
, Thẩm Gia Niên thể ý nghĩ xa nào chứ?
Người ý nghĩ xa là .
Một lát , Thẩm Gia Niên rút tay về.
“Kiều tiểu thư, nhớ . Trời cũng khuya, cô thể về ?” Anh thôi.
“Hoặc là, cô ngủ trong phòng , sáng mai hãy về, sẽ ghế sofa…”
Tôi chằm chằm môi ngắt lời:
“Thẩm Gia Niên, cùng .”
Thẩm Gia Niên hít một : “Kiều tiểu thư, chúng thể…”