Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 13: Bóng người sau bức bình phong

Cập nhật lúc: 2025-07-01 10:36:09
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh nắng len qua những khung cửa sổ dạng mắt cáo, chiếu thành từng vệt mảnh rơi xuống, chạm bức bình phong hoa lệ thì trở nên méo mó.

 

“Tiểu Bạch làm ?” Giọng dịu dàng, hiền hậu của Hoàng hậu Nguyên Thị lúc vang lên khiến giật .

 

Đường Tiểu Bạch siết c.h.ặ.t t.a.y trong ống tay áo. Nàng đang định lắc đầu bảo gì thì đột nhiên đổi ý, khựng bước chân .

 

“Sau… bức bình phong… hình như gì đó…” Cô bé đưa ngón tay nhỏ xíu, trắng trẻo run run chỉ về phía .

 

Sắc mặt Hoàng hậu khẽ cứng , liền mỉm : “Chắc là con mèo nhà Quý phi chạy đến chơi . Tiểu Bạch đừng sợ.” Bà khẽ hiệu cho cung nữ bên cạnh, “Đi xem phía .” Nói sang đưa tay , “Tiểu Bạch, đây.”

 

Đường Tiểu Bạch nuốt nước bọt, bước về phía nhưng vẫn nhịn liếc một cái về phía bức bình phong .

 

Điện lớn sâu thẳm, tuy bốn phía đều cửa sổ nhưng ánh sáng cũng mấy đầy đủ. Bức bình phong lưng Hoàng hậu thêu kín hoa mẫu đơn, hầu như để trống nào nên vốn dễ xuyên sáng.

 

Khoảnh khắc ánh sáng lướt qua ban nãy, mờ nhạt đến mức như chỉ là ảo giác thoáng qua trong nháy mắt.

 

“Bẩm nương nương, phía gì cả. Có lẽ con mèo chạy mất .” Cung nữ nhanh chóng trở bẩm báo.

 

Hoàng hậu mỉm kéo Đường Tiểu Bạch xuống bên cạnh: “Hai con mèo ở điện Diên Gia là do Quý phi nuôi. Chúng thường chạy loạn khắp cung, đêm khuya còn mò sang chỗ nữa. Có dọa Tiểu Bạch sợ ?”

 

Đường Tiểu Bạch khẽ lắc đầu: “Cũng đến mức dọa sợ…”

 

Hoàng hậu bật , nhẹ nhàng vỗ về lưng cô bé. Từng nhịp từng nhịp, nhưng khiến sống lưng nàng lạnh buốt. Cảm giác như một đôi mắt âm u đang dõi theo lưng, bất kể vỗ về thế nào cũng thể xua tan.

 

Trong đầu Đường Tiểu Bạch bỗng vang lên câu của Chu Tuần ngày hôm qua: “Con vướng chuyện lớn đấy!”

...

“... Vài ngày tái phát đau đầu, các nàng chẳng ai cho gì cả. Hôm qua tình cờ hỏi đến mới chuyện, thật sự làm giật ... Sao thể chạy Yến Quốc Công phủ ? Trong phủ thị vệ ? Vậy làm ? Ta sẽ xin Hoàng thượng ban cho các con  một đội cấm vệ. Yến Quốc Công trấn giữ biên cương vì nước, chúng càng bảo vệ thê tử, hài tử của tướng quân cho chu .” Giọng Hoàng hậu Nguyên Thị dịu dàng, ân cần.

 

Đường Tiểu Bạch mà tim thót lên một nhịp. Sao những càng dịu dàng thì càng khiến thấy sợ?

 

Từ phu nhân Cố Thị đến Hoàng hậu Nguyên Thị, đều như —vài lời toan cài phủ Yến Quốc Công?

 

“Chuyện đó… thể ạ?” Đường Tiểu Bạch vội xua tay. “Cấm vệ của Hoàng thượng là để bảo vệ Hoàng thượng mà. Nếu ban cho chúng , chẳng là…” Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ, “...chẳng là công tư lẫn lộn ?”

 

Hoàng hậu bật : “Tiểu Bạch thật hiểu chuyện! cấm vệ vốn vẫn ban cho trọng thần. Yến Quốc Công là trụ cột của quốc gia, để cấm vệ bảo vệ gia quyến ngài là chuyện nên làm.”

 

Đường Tiểu Bạch càng cảm thấy ánh mắt đây thật từng cho rằng Hoàng hậu là chứ?

 

 

Cô bé nhíu mày nghĩ ngợi, đáp: “Chuyện con hiểu, nương nương cứ với mẫu con ạ!” Dù hiểu , cũng chuyện một đứa trẻ như nàng   thể quyết định.

 

Hoàng hậu , ôm đứa trẻ lòng, hỏi: “Nghe thích khách thương ? Thương nặng lắm ?”

 

Đường Tiểu Bạch ngay bà sẽ hỏi cái . Không chút do dự, nàng đáp:

 

“Thương nặng lắm ạ! Mùi m.á.u tanh đến nỗi suýt khiến con nôn luôn! Hắn đúng là đồ xa! Biết thương đánh ai, thế mà chọn bắt nạt con—một đứa trẻ! Nương nương nghĩ mà xem, là đàn ông to xác, bao nhiêu trong phủ Yến Quốc Công chọn, nhằm con—một đứa trẻ con— quá hèn hạ ?”

 

Hoàng hậu thoáng cứng mặt, ánh mắt nhanh như chớp liếc phía , tươi như thường: “Con…”

 

“Bẩm nương nương!” Một giọng truyền từ ngoài điện , “Thái hậu tuyên triệu  Đường Nhị tiểu thư !”

 

“Sột!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-13-bong-nguoi-sau-buc-binh-phong.html.]

Sau bức bình phong vang lên một âm thanh cực nhẹ—như thể hoảng hốt làm đế giày quệt nhẹ lên mặt đất.

 

...

 

Thái hậu triệu, đến cả Hoàng đế cũng thể tùy tiện từ chối. Dù trong lòng Hoàng hậu Nguyên Thị nghĩ gì nữa, cũng chỉ đành ngoan ngoãn dẫn Đường Tiểu Bạch đến điện Chiêu Nhân yết kiến Thái hậu.

 

Từ chỗ Hoàng hậu sang đến chỗ Thái hậu, Đừng Tiểu Bạch  chẳng cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào. Thái hậu là tổ mẫu ruột của tiểu thái tử ở phủ Vĩnh Phúc. Gọi nàng  đến, chắc chắn là để hỏi chuyện thích khách.

 

Mà chỉ cần ai hỏi đến chuyện , đều khả năng dẫn đến việc lộ thế của Tiểu Tần, vì nàng hết sức cẩn trọng.

 

“Nghe đứa bé mấy ngày từng thích khách uy h.i.ế.p trong phủ?” Quả nhiên Thái hậu gặp hỏi.

 

“Phải ạ.” Hoàng hậu Nguyên Thị tỏ vẻ thương cảm. “Thật tội nghiệp, dọa cho sợ đến mức mất hồn.”

 

“Đã dọa hỏng , hoàng hậu còn triệu nó cung, định dọa nó thêm nữa ?”

 

Điện trong phút chốc rơi im lặng. Đường Tiểu Bạch sững sờ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Thái hậu.

 

Ánh mắt đó sắc, cũng chẳng thâm sâu, mang ý , càng dịu dàng—chỉ nhàn nhạt, pha chút dò xét.

 

Sau khi nàng vài giây, Thái hậu thu hồi ánh mắt, cất giọng phần nghiêm khắc: “Chỉ là một đứa trẻ vô tội, thế mà ngươi long trọng triệu nó cung, chẳng những khiến nó hoang mang bất an, còn ép nó nhớ chuyện kinh hồn hôm , làm thể nhẫn tâm như thế? Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, chẳng lẽ một chút lòng từ bi cũng ?”

 

Lời lẽ như đánh thẳng mặt, khiến Hoàng hậu đỏ bừng trắng bệch, nửa câu cũng đáp .

 

Đường Tiểu Bạch cũng sững . Thái hậu… là quý nhân trời ban cho nàng thật ? Đây là tình tiết gì thần kỳ quá ?

 

“Đưa nó về .” Thái hậu nhàn nhạt phất tay.

 

Từ đầu đến cuối với Đường Tiểu Bạch một lời nào, ngay cả ánh cũng là kiểu cao cao tại thượng, nhưng khiến cảm nhận sự che chở rõ ràng.

 

Tại Thái hậu bảo vệ nàng?

 

Đường Tiểu Bạch nghĩ , đành cẩn trọng, bắt chước cung nữ dẫn đường mà hành lễ lui . Sắp lui đến cửa, thì lưng chợt vang lên tiếng truyền cao giọng: “Hoàng thượng giá lâm!”

 

Đường Tiểu Bạch cung nữ bên cạnh kéo tránh sang một bên, lập tức quỳ xuống.

Tà áo vàng rực đập tầm mắt, lòng Đường Tiểu Bạch khỏi siết .

 

Lý do   triệu cung, trong lòng nàng hiểu rõ như gương. Hoàng đế trong lòng điều giấu giếm, lo sợ vị tiểu thái tử ở Vĩnh Phúc sẽ cấu kết với  Quận vương Thường Sơn nắm giữ binh quyền, càng sợ cả Yến Quốc Công cũng kéo .

 

Cho nên vụ thích khách , Hoàng đế dám lơ là,   cũng dám công khai điều tra, nên mới rón rén tìm đến một đứa bé như nàng để thăm dò, còn trốn ở lén.

 

Giờ Thái hậu cắt ngang, liền dứt khoát xuất hiện luôn. Xem hôm nay là khó thoát .

 

Đang nghĩ thì tà áo đột nhiên dừng mặt nàng.

 

“Đây là ái nữ của Đường Thế Cung ?” Giọng nam đầu, rõ vui giận.

 

“Hoàng đế sẽ đặc biệt đến vì một đứa trẻ đấy chứ?” Thái hậu lạnh nhạt hỏi.

 

Tà áo vàng khẽ động, Hoàng đế bước sang bên cạnh: “Trẫm Thái hậu và Hoàng hậu lượt triệu kiến đứa bé , nên tò mò đến xem thử.”

 

Thái hậu chỉ khẽ “ồ” một tiếng, chẳng tỏ rõ thái độ, : “Hoàng đế cũng , đưa khỏi cung .”

 

Cung nhân đáp “Dạ”, Hoàng đế cất lời: “Khoan —”

Loading...