Dường như điện giật chữa bách bệnh .
Mẹ Hắn im lặng một lúc lâu, khi đang nghi ngờ bà cúp máy , thì bà lên tiếng: "Nó đến tìm cô, cô cứ thuận theo ý nó , đừng chọc giận nó."
Tôi : "Dì ơi, đây là giá khác ."
Tôi cứ nghĩ Hắn sẽ cho chút tiền thù lao chứ.
Kết quả là Hắn trực tiếp cúp điện thoại.
Tôi thất vọng.
Tôi làm để đảm bảo an cho bản .
Lại dám chọc giận Thái tử gia Kinh thành.
Chỉ thể ăn cơm với Hắn.
Lúc ăn cơm, khuyên nhủ tận tình: "Có bệnh nhất định chữa, đừng giấu bệnh sợ thầy."
Mặt Hắn biểu cảm.
Sau đó đưa về chỗ Hắn ở.
Tôi vẫn nhớ cơ thể Hắn.
Thế là nửa đẩy nửa chiều...
Tin , nhốt nữa.
Tin , Thái tử gia Kinh thành vẫn tiếp tục chuyện với .
Nói thật lòng, chỉ cần giam cầm, vẫn thể chấp nhận yêu đương với Hắn.
Dù thì Hắn cũng là cao phú soái, tuy giường biến thái, nhưng cũng khá kích thích.
Đặc biệt thể tăng thêm chút niềm vui cho cuộc sống luyện thi cao học nhàm chán của .
Tôi cơ bản ban ngày học ở trường, tối 9 giờ hơn Hắn đến trường đón về nhà để hú hí.
Hoàn hảo cân bằng giữa học tập và yêu đương.
Tôi còn kết bạn WeChat với Hắn.
Lâu lâu giục bà đưa Hắn bệnh viện khám bệnh.
Mẹ Hắn mấy khi để ý đến .
vì liên quan đến an tính mạng của bản , chỉ thể ngừng nghỉ mỗi ngày nhắc nhở bà đưa Thái tử gia Kinh thành bệnh viện khám bệnh.
Cuối cùng cũng chịu nổi nữa.
Thế là... xóa ...
Tôi chấn động.
Tôi còn cách nào, chỉ đành tự đưa Thái tử gia Kinh thành bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thai-tu-gia-kinh-thanh-lam-tieu-tam-cua-toi/chuong-14.html.]
Tôi sợ Hắn giấu bệnh sợ thầy, nên dối là sẽ tặng Hắn một bất ngờ.
Thế là lái xe đưa Hắn đến bệnh viện.
Hắn mấy chữ lớn "Bệnh viện tâm thần Một Kinh đô", chìm suy tư.
Tôi nắm lấy tay Hắn, truyền cho Hắn sức mạnh, an ủi : "Anh yên tâm, em sẽ ở bên . Dù quan tâm , em cũng sẽ chịu trách nhiệm cho sinh mạng của , và cả sinh mạng của em nữa."
Khuôn mặt vốn dĩ còn đang mỉm của Hắn, trở nên vô cảm.
Tôi đan ngón tay những ngón tay thon dài trắng nõn của Hắn, mười ngón tay đan chặt , kéo .
Bác sĩ chúng .
Tôi : "Bạn trai khám bệnh."
Bác sĩ hướng ánh mắt về phía Thái tử gia Kinh thành.
Thái tử gia Kinh thành nhất quyết mở miệng.
Tôi chỉ thể : “Hắn hình như bệnh tâm thần di truyền. Bố thích nhốt , cũng thích nhốt , hơn nữa còn cực kỳ cố chấp.
Ở đây các trị liệu bằng điện giật ? Tôi nghĩ cần điện não một chút, xem thể khỏi .”
Bác sĩ gật đầu, kê đơn trị liệu: “Đi đóng tiền là thể làm .”
Tôi mừng rỡ.
Để Thái tử gia Kinh thành đóng tiền, đó kéo đến phòng trị liệu.
Đến phòng trị liệu, , đợi ở bên ngoài.
Hắn trị liệu mất một tiếng, đợi ở bên ngoài.
Tôi nhắn tin cho .
Trước đây xóa .
Tôi kiên trì thêm bạn, bà đồng ý.
Tôi với là đưa Thái tử gia đến bệnh viện trị liệu .
Và đề nghị bà cũng đưa bố của Thái tử gia trị liệu một chút.
Tôi định chờ đỡ hơn, bệnh còn nặng nữa thì sẽ chia tay.
Như sự an tính mạng của mới đảm bảo.
Thế là chúng làm theo lời khuyên của bác sĩ, mỗi tuần đến bệnh viện hai , mỗi đều điện giật, kéo dài liên tục một tháng.
Sau đó bác sĩ Thái tử gia khỏi bệnh, còn cấp cho chúng một giấy chứng nhận hồi phục sức khỏe tâm thần.
Thái tử gia hỏi: “Bác sĩ, bệnh di truyền ?”
Bác sĩ : “Không di truyền.”
Thái tử gia: “Có lây ?”
Bác sĩ như kẻ thiểu năng, nhíu mày: “Tôi thấy còn cần điện giật thêm một tháng nữa, để trị liệu thiểu năng.”