Thái tử gia Kinh thành làm tiểu tam của tôi - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-10-17 07:02:56
Lượt xem: 533

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi và Hai giường thật sự hợp , Hắn mạnh mẽ, còn nhiều trò nữa, đương nhiên thích Hai hơn.

Với Một thì sớm hết tình cảm .

Cách nhất để quên một , chính là yêu một khác.

Khiến cho còn chia tay, vết thương lòng với Một lành .

Anh vẫn cam tâm tìm để nối tình xưa.

thẳng thừng rằng còn yêu từ lâu .

Anh trông vẻ sốc.

Tôi mà trong lòng thầm sướng.

Thái tử gia Kinh thành, vẫn khá thất vọng.

Chủ yếu là cơ thể nhớ Hắn.

Haizz.

Cái cơ thể chí khí , cũng bắt đầu thèm khát cơ thể đàn ông .

Huống hồ Hắn còn giỏi giang như .

Hai tháng , mới thấy Thái tử gia Kinh thành.

Trông Hắn gầy nhiều, còn tiều tụy nhiều.

vẫn trai.

Tôi giật , vội vàng chạy hỏi Hắn: "Anh ? Mắc bệnh nan y ?"

Hắn đột nhiên ôm chầm lấy .

Tôi giật nảy .

Hắn vùi đầu hõm vai , một lúc lâu , mới trầm giọng : "Tôi bố nhốt ."

"Vì ?"

Chẳng lẽ thích nhốt là bệnh di truyền của gia tộc ?

Xem bệnh của Hắn cũng thể trách Hắn .

Chỉ trách Hắn cứ nhất quyết tìm một tên thần kinh mà sinh con.

Hắn thẳng : "Không là nhờ công của em ."

Tôi kinh hãi: "Bố thích nhốt , cũng thích nhốt , liên quan gì đến em? Chẳng lẽ là em di truyền cho hai ?"

Hắn nghẹn lời, hằn học : "Nếu em tố cáo với , bố nhốt để dạy dỗ ?"

Tôi kêu oan: "Em bảo đưa bệnh viện khám bệnh, em ngờ bà tưởng bố là bác sĩ! Sao thể trách em chứ!"

Hắn: ...

Hắn chút tủi : "Hai tháng gặp, em mũm mĩm lên ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thai-tu-gia-kinh-thanh-lam-tieu-tam-cua-toi/chuong-13.html.]

"Mùa đông mặc nhiều, ăn nhiều."

Hắn : "Đi thôi, mời em ăn cơm."

Tôi nào dám ăn cơm với Hắn nữa.

Bây giờ cơ bản ăn ngoài với ai cả.

Mấy cái quán ăn "đen" nhiều như thế, ghê quá.

Sắc mặt Hắn trầm xuống: "Em hứa với điều gì?"

Tôi sợ, cảnh giác xung quanh, may mà .

Tôi khuyên nhủ tận tình: "Em thật sự thể ở bên , bệnh di truyền gia tộc mà!"

Hắn ngớ : "Cái gì?"

"Anh xem nhà đó, bố thích nhốt , cũng thích nhốt , đây rõ ràng là bệnh , còn di truyền nữa. Em ở bên tâm thần ."

Tôi vội vàng thanh minh: "Em kỳ thị tâm thần, em chỉ là làm lỡ thời gian chữa bệnh của thôi."

Hắn lạnh một tiếng: "Nói , còn cảm ơn em ?"

"Cũng cần cảm ơn . Quan tâm khuyết tật, ai cũng trách nhiệm mà."

Hắn tức đến bật , "Trần Vi Vi, em với , hỏi em cuối đó, em nghĩ bây giờ em trốn , thì cũng trốn ?"

Giọng Hắn lạnh băng: "Lần mà em rơi tay ,"

Hắn ghé sát tới, khẽ bên tai: "Tôi sẽ nhốt em , ngày nào cũng làm em, em đừng hòng mà ngoài nữa."

Tôi mắt Hắn.

Rùng một cái.

Hắn nên nhốt bệnh viện tâm thần, chấp nhận điện giật.

Sớm thế thì trêu chọc Hắn .

Cần gì tham luyến chút ấm áp đó chứ!

Dưới sự đe dọa của Hắn, chỉ thể miễn cưỡng hỏi: "Em ngoài với , thể đảm bảo nhốt em ?"

Hắn gật đầu.

Tôi , nhưng sợ ngày Hắn thật sự bắt cóc bao giờ thả nữa.

thì thế giới của tâm thần, ai mà hiểu nổi.

Tôi chỉ thể : "Vậy đợi em một chút, em về ký túc xá để cặp sách ."

Về ký túc xá, lập tức gọi điện cho Hắn.

Lần Hắn đưa cho danh .

Tôi lo lắng : "Dì ơi, dì đưa con trai dì bệnh viện ? Anh đến tìm , còn đe dọa nữa."

Tôi lặp lời Thái tử gia Kinh thành đe dọa một nữa, bất lực : "Dì ơi, dì thể trông cậy chồng dì , chồng dì lẽ tinh thần cũng chút vấn đề. Dì nên đưa con trai dì đến bệnh viện tâm thần cho điện giật một cái."

Tôi xem phim, trong phim, tâm thần đều điện giật.

Loading...