Tôi rời bệnh viện, lòng nặng trĩu nhưng cũng đầy quyết tâm. Nói chuyện với Linh giúp cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Cô bé đáng thương, cũng là nạn nhân như . Tôi sẽ để Minh thoát tội dễ dàng.
Minh rời khỏi nhà ngay vụ việc. Anh gọi điện thoại cho liên tục, nhưng máy. Anh nhắn tin, van xin, thậm chí đe dọa. Tôi đều phớt lờ.
“Diệp, em đừng làm . Anh xin em. Chúng hãy chuyện rõ ràng.” Anh nhắn. Tôi chỉ qua xóa. Tôi còn gì để với nữa.
Bố buồn. Mẹ nhiều. Tôi an ủi , rằng . “Con sẽ thôi . Con sẽ vượt qua .” Tôi , dù trong lòng vẫn còn đau đớn.
Bố thì giận Minh vô cùng. Ông sẽ bao giờ chấp nhận Minh làm con rể nữa. Tôi cảm thấy ấm lòng vì bố ở bên cạnh.
Đêm đó, ngủ . Tôi bắt đầu soạn thảo đơn ly hôn. Tôi chấm dứt chuyện càng sớm càng . Tôi dây dưa với Minh thêm một phút giây nào nữa.
Sáng hôm , gọi điện cho luật sư. Tôi tư vấn về thủ tục ly hôn. Luật sư của là một phụ nữ giỏi giang, giàu kinh nghiệm. Cô lắng câu chuyện của một cách cẩn thận.
“Chị Diệp, chị bằng chứng rõ ràng. Chuyện sẽ dễ dàng thôi.” Luật sư , giọng tự tin. Tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Minh vẫn liên tục gọi điện và nhắn tin. Anh thậm chí còn đến tận nhà . Tôi gặp . Tôi nhờ bố chuyện. Bố đuổi .
“Diệp, xin em, cho một cơ hội cuối cùng.” Minh nhắn tin. “Anh thể sống thiếu em . Anh hứa sẽ đổi.”
Tôi khẩy. Thay đổi? Một kẻ lừa dối như thể đổi ? Tôi tin nữa. Tôi tin quá nhiều .
Trong lúc đang làm việc với luật sư, nhận một cuộc gọi từ một lạ. Tôi do dự, bắt máy. “Alo?”
“Chào chị Diệp. Tôi là An, bạn của Linh.” Một giọng nữ trầm ấm vang lên. “Linh gặp chị. Con bé lời xin chị.”
Tôi ngạc nhiên. “Linh gặp ?” Tôi hỏi. “Con bé đang ở ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tet-nay-kich-hay-bat-dau/chuong-7.html.]
“Con bé đang ở quán cà phê gần bệnh viện. Chị tiện ghé qua ?” An hỏi. Tôi suy nghĩ một lát, đồng ý. Tôi cũng chuyện rõ ràng với Linh một nữa.
Tôi đến quán cà phê. Linh đó, khuôn mặt vẫn còn xanh xao nhưng ánh mắt bớt sợ hãi hơn. An cạnh cô bé. “Chào chị Diệp.” Linh , giọng yếu ớt.
“Em , Linh?” Tôi hỏi. “Em khá hơn ?”
“Em đỡ chị.” Linh , , ánh mắt đầy hối . “Em xin chị Diệp. Em Minh vợ. Em… em ngu ngốc tin .”
“Không em.” Tôi vỗ nhẹ tay Linh. “Em cũng là nạn nhân mà. Em gì cả.”
“Em cảm ơn chị.” Linh . “Chị giúp em nhận bộ mặt thật của Minh. Nếu chị, em sẽ lừa dối đến bao giờ nữa.”
Chúng chuyện lâu. Linh kể cho về những lời hứa hẹn của Minh, về những kế hoạch tương lai mà vẽ cho cô bé. Tôi càng càng thấy ghê tởm Minh.
“Anh là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp.” Tôi . “Anh xứng đáng với tình yêu của bất kỳ ai.”
Linh gật đầu. “Em chị. Em sẽ bao giờ tha thứ cho nữa.”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều cuộc chuyện với Linh. Tôi còn cảm thấy đơn độc nữa. Tôi Linh, gia đình, và sẽ để Minh làm tổn thương thêm một nào nữa.
Khi về đến nhà, Minh đợi ở cửa. Anh thấy , ánh mắt đầy tức giận. “Em ? Em dám gặp con bé đó ?”
“Tôi liên quan đến .” Tôi , giọng lạnh lùng. “Và , gặp Linh. Chúng chuyện rõ ràng.”
Minh lao đến, nắm c.h.ặ.t t.a.y . “Em gì? Em phá hoại ? Em mất tất cả ?”
“Anh Minh, buông !” Tôi gằn giọng. “Và , mất tất cả. Anh cướp hạnh phúc của , làm đau khổ. Giờ là lúc trả giá.”
Minh siết c.h.ặ.t t.a.y . “Diệp, em em đang gì ? Em đừng nghĩ dám làm gì em.” Ánh mắt đầy đe dọa. Tôi thẳng mắt , chút sợ hãi. “Anh dám làm gì ? Anh nghĩ sợ , Hoàng Minh? Anh cứ thử xem!” Tôi thách thức. Anh sững. Tôi , đang run sợ. Anh còn là phụ nữ yếu đuối ngày xưa. Tôi sẽ bao giờ để cơ hội làm tổn thương thêm nữa.