Cao Tú Lan mạnh tay đập dưa chuột: “Cái đó thì chắc, Lạp Mai ở đây mà.”
Trong thời gian , Đàm Tử Liên mặt cũng dám công khai Na Na.
Lời lưng cũng chỉ là lầm bầm mấy câu nhỏ, còn kịp để rõ thì bà tự dừng .
Kim Xảo Phượng bật khì: “Theo thấy, cháu gái của Lạp Mai cũng dạng .
Mấy chị , Ngô Gia Bảo ngày nào cũng rót nước rửa chân cho cô ! Đàm Tử Liên tức đến xanh cả mắt.”
Giọng điệu thật sự chút hả hê, liếc Hổ Đầu đang rửa dưa hấu ở bồn nước.
“Hổ Đầu, cho bọn dì xem, ở trường đối tượng yêu đương ?”
Khiến Hổ Đầu đỏ bừng mặt, sờ trán: “Chưa ạ, cháu mới nghiệp vội.”
“Hai mươi lăm mà còn vội, đến lúc đó dì ai phù hợp cũng giới thiệu cho cháu.”
Kim Xảo Phượng tủm tỉm, đứa trẻ Hổ Đầu từ nhỏ yêu thích.
Ngoại hình , gia thế , bản nghiệp trường danh tiếng, tương lai sẽ theo con đường của bố, tiền đồ chắc chắn tệ.
Dì giúp tìm cho thật kỹ mới .
Hổ Đầu thật thà : “Dì ơi, bố cháu lúc đó bố sẽ giới thiệu cho cháu ạ.”
Cao Tú Lan cũng bật : “Haizz, ông bố ngu ngốc của cháu, cháu còn dám trông cậy ông ?”
Nhị Năng Tử ở bên cạnh đang cắn dưa hấu, xích gần.
“Hổ Đầu sắp đối tượng yêu đương ? Nói cảm thấy già nhỉ.”
Thời gian trôi qua nhanh quá.
Trong mắt , Hổ Đầu vẫn là thằng nhóc vương đội trẻ con ngày xưa thích dẫn một đám củ cải nhỏ chơi trò bắt giặc Nhật trong hẻm.
Thoáng cái đứa trẻ cao đến một mét chín , khoác vai cũng .
Kim Xảo Phượng trừng mắt đứa con trai đắn của một cái: “Anh còn dám , bốn mươi đấy.”
Nhị Năng Tử xoa mũi, lắc đầu.
“Vậy , lớn bốn mươi tuổi thể tạm ứng tiền tiêu vặt tháng ?”
Hổ Đầu ngửi thấy mùi thơm, mũi ngứa ngáy, liền hắt xì một cái.
Ngoài cửa đại viện vang lên tiếng hừ lạnh của Hà Thúy Thúy: “Sao tạm ứng tiền lương hưu của hai mươi năm luôn ?”
Thằng cha , một lúc chú ý là chạy đòi tiền.
Nhị Năng Tử mặt dày tới: “Vợ ơi, em về , chỉ còn một bó đậu đũa xào thôi.”
Cái vẻ nịnh hót đến Hổ Đầu cũng .
Tuy nhiên, bố mặt cũng là cái vẻ .
“Mẹ, chúng con về .”
Lâm Hiểu Đồng và Tạ Dực hôm nay hiếm khi tan làm cùng , xe đạp về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tay-bung-hat-dua-toi-hong-chuyen-trong-tu-hop-vien-thap-nien-70/chuong-681.html.]
Trừng Tử đạp một chiếc xe đạp khác theo , tay lái còn treo một con vịt .
“Ông ơi, về ăn cơm thôi.”
“Đến đây ~”
Trước cửa nhà Tam Gia ở trong hẻm, bóng cây râm mát dựng một cái bàn nhỏ để chơi cờ vây.
Đương nhiên Tạ Đại Cước là một kẻ chơi cờ dở tệ nên tư cách lên bàn.
Như thường lệ tạm biệt mấy lão bạn già: “Ối trời, Trừng Tử nhà mua vịt về . Không nữa, về ngay đây.”
Chu Kiến Quốc vẫy tay: “Đi , mau ! Ngày nào cũng thích quấn quýt, thật dáng đàn ông.”
Vừa xong, Hổ Đầu thò đầu ngoài.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Ông ơi, về ăn cơm thôi, bà nấu món ‘bánh cá’ .”
“Đến đây ~”
Chu Kiến Quốc còn kịp xuống ghế, sải bước về sân trong.
Không bao lâu , chỉ còn Tiền Bảo Trụ một ngơ ngác bên bàn.
Nói là em cả đời cùng chứ?
Quả nhiên ai tin thì đó là chó!
“Ông ngoại, ông còn về?”
“Sắp , từng một thu dọn đồ đạc gì cả.”
Nghe tiếng gọi của Thang Viên, Tiền Bảo Trụ đáp lời, vỗ vỗ bụng, dọn dẹp xong cũng vui vẻ về đại viện.
Ve sầu vẫn gác cây, tiếng kêu liên tục, tạo nên một âm thanh nền ồn ào.
Mùa hè trong hẻm vẫn như .
Vào buổi trưa, nền đá xanh trong sân dù tạt nước lạnh mấy vẫn nóng bỏng chân.
Đội mèo con trong đại viện từng con một đều trốn chỗ mát mẻ.
Chiếc ô nhỏ độc quyền của Vừng cành cây hạnh cửa sổ nhà lão Tạ màu sắc Tết, hôm nay Tiểu Bạch ương ngạnh chiếm giữ.
Vừng chu mõm mắng mỏ ở phía , như thể đang dạy dỗ đứa con trai cưng ngoan.
“Nghịch tử, cút xuống đây cho lão tử.”
Mắng mệt , thở một lúc chạy đến dép của Tạ Đại Cước ngủ gà ngủ gật.
Đại Cúc chiếc ghế tre nhỏ hình ghế bập bênh mà Tam Gia làm cho Tiểu Bạch, vén một bên mí mắt, xung quanh thấy động tĩnh, cuộn chân mèo ngủ tiếp.
Cửa mở, cảm nhận luồng gió lùa từng chút thổi , rèm tre phát mấy tiếng kêu leng keng.
Lâm Hiểu Đồng ăn cơm xong, nước cho bó hoa hướng dương bàn.
Ngón tay khẽ vén những cánh hoa nở, một giọt nước rơi xuống, từ từ chảy nhụy hoa.
…