Trong lòng cô vẫn đang nghĩ, đợi về Hồng Kông, làm để liên hệ với út và em trai .
“Thiếu gia, chúng còn ?”
“Khó lắm ~”
Tiểu Minh (Thiệu Tân Minh) buồn bã, những tòa nhà lướt qua ngoài cửa sổ, giọng điệu khiến Tần Vệ Hồng giật .
--- Chương 356 Kẻ cứng đầu cứng cổ ---
“Hách Kiến Quân, rốt cuộc quản cháu ? Hôm nay là ba mươi Tết mà nó còn đập vỡ kính nhà !
Đứa trẻ quản thì để quản! Tôi cho mày đập kính nhà tao, xem tao đánh c.h.ế.t mày !”
Hách Kiến Quân về đến lầu, dừng chiếc xe đạp mới nắp van .
Sau khi dỡ hàng, xách túi ba bước làm đôi lên lầu, từ trong túi móc chìa khóa, cắm lỗ khóa chuẩn mở cửa.
Đằng truyền đến tiếng la hét, tay run lên, chìa khóa vặn ngược.
May mà dùng quá nhiều sức, nếu chìa khóa mà gãy bên trong thì tháo cửa.
Định thần , gần đây làm ? Sao tất cả những chuyện xui xẻo đều đổ dồn lên đầu ?
Thật là kỳ lạ.
Anh đổi sắc mặt, đầu với đang tới: “Dì ơi, đứa trẻ hiểu chuyện, đều là hàng xóm láng giềng, dì lượng thứ cho nó.”
“Hách Kiến Quân, một hai còn nhịn , tháng bao nhiêu .
Ai mà vui nổi khi kính nhà đập vỡ một lỗ ngày Tết cơ chứ? Các ông các bà đúng ?”
Bà thím đang túm lấy Tần Thịnh thực sự khỏe, mặc cho thằng bé vùng vẫy thế nào cũng thoát .
Bà tức đến mức chịu nổi, lỗ mũi bốc khói (ý tức giận).
Tường của dãy nhà tập thể mỏng, cách âm, nhà nào động tĩnh gì là hàng xóm đều thấy.
Nhiều mở cửa thò đầu , tựa cửa xem trò.
“Cậu út, cứu cháu.”
Tần Thịnh sức vùng vẫy, móng tay vươn phía Hách Kiến Quân.
“Kiến Quân , thằng bé cháu nuôi mấy năm , nhà họ Tần thật sự chút tin tức nào ?
Mấy năm nay cháu chỉ lo nuôi con, bản cũng tìm (làm vợ), thằng bé đúng là đồ khuấy rối, cuộc sống của cháu còn tiếp tục nữa ?”
Có một ông lão hóng chuyện sợ chuyện lớn, đối mặt với ánh mắt giận dữ của thằng bé cũng chẳng coi gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tay-bung-hat-dua-toi-hong-chuyen-trong-tu-hop-vien-thap-nien-70/chuong-601.html.]
Thằng nhóc đúng là kẻ hủy diệt cửa kính ở khu vực .
Từ nhỏ cha sống với , mà nuôi dưỡng tính cách ngang tàng, bất cần đời.
Nếu trông chừng nó một lát, nó thể quậy phá đến trời, ngừng thể hiện sự hiện diện đáng ghét của .
“Bố nó là một kẻ đại xa, nó bỏ với khác, Tần Thịnh là một con sâu đáng thương ai !”
Một đứa trẻ thò đầu , miệng vui vẻ hát bài hát riêng của Tần Thịnh.
“Nói nhảm cái gì đó?”
Ông lão bề ngoài đánh nhẹ đứa trẻ một cái, nhưng thực trong lòng ông cũng nghĩ như .
“Ông đánh thằng bé làm gì? Cháu nội sai ? Tần Đức Thủy làm đủ chuyện c.h.ế.t đuối sông ?
Cái con Hách Lợi còn đợi đàn ông c.h.ế.t hẳn câu kéo chồng của Tuyết Hoa, phá tan tành một gia đình êm ấm của , ôm tiền chạy mất.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Ông nhéo làm gì? Mấy chuyện đáng hổ chẳng đều là thật ? Đâu bịa đặt bừa bãi .
Đi thôi, về nhà với bà, cháu nhớ kỹ, đừng chơi với những đắn.
Không chừng lưng chửi rủa cháu thế nào, những từ gốc rễ là kẻ .”
Bà thím túm lấy Tần Thịnh cũng cảm thấy chán, liền buông tay đẩy đứa trẻ đang cúi đầu về phía Hách Kiến Quân, mặt vẫn còn nở nụ .
“Cửa kính nhà vỡ , đền tiền chứ. Này, còn dám lườm !”
Hất hất nắm đấm, Tần Thịnh nhăn mặt làm trò núp lưng Hạo Kiến Quân.
Hạo Kiến Quân: “Thím ơi, cháu dạo cũng đang túng thiếu, thím xem năm tệ ạ?”
“Được thôi, nhưng Kiến Quân , cháu đừng trách thím khó , thằng bé nhà cháu thực sự cần quản giáo .
Nếu quản, sớm muộn gì cũng gây chuyện lớn! Thím đây đấy! Tin thì tùy cháu.”
“Cháu về sẽ nó, thím thong thả nhé, cũng giải tán thôi, ngày Tết mà làm phiền thật ngại quá.”
Hạo Kiến Quân cúi đầu khom lưng, mặt nở nụ giả tạo, đợi mới nắm chặt lấy cánh tay Tần Thịnh.
Hai nhà, cửa "rầm" một tiếng đóng .
“Sao con cứ thích kiếm chuyện đập phá đồ nhà làm gì?”
Hạo Kiến Quân tiện tay vứt cái túi xuống, bực bội gãi gãi tóc, hạ giọng hỏi.
Tần Thịnh toe toét, cứ như chuyện do nó làm.
Một chút cũng hoảng sợ, còn xích gần để khoe công: “Cậu ơi, con thấy hết , chính là thằng bé nhà đó ở phía chửi con.”
Người khác chửi nó, nó những chửi to hơn ngay tại chỗ, mà còn cầm ná cao su nhắm b.ắ.n vỡ kính nhà .