Lão Phương lau mồ hôi  mặt, vuốt mặt một cái, giọng khẳng định:
“Thật đấy, chú tận mắt thấy  c.h.ế.t  còn nghi ngờ gì nữa.”
Phương Viên bắt đầu băn khoăn, bọn họ lúc đó cũng  dò la  chút ít thông tin qua lời của Hác Lị.
Cuối cùng tìm  chìa khóa phòng làm việc, phát hiện tài liệu quan trọng mà Tần Đức Thủy cất trong ngăn kéo.
“Thế mấy thứ chúng    thì làm thế nào? Giao cho ai ạ?”
“Tiểu Phương , cháu nghĩ Tần Đức Thủy gặp chuyện, ai là  vui mừng nhất?”
“Cháu hiểu  chú, cháu sẽ  làm ngay.”
Lão Phương vỗ vỗ vai cháu trai, dõi mắt theo bóng   xa.
Ông dùng đầu ngón tay xoa xoa vết chai sạn trong lòng bàn tay,  đầu  căn nhà lầu nhỏ hai tầng .
Trong miệng lẩm bẩm: “Ngọc Hương , nếu em  gặp Tần Đức Thủy ở  đó thì nhớ tránh xa  nhé.
Cái thằng đàn ông    đồ  , đừng để  lừa em nữa.”
Nếu Tần Đức Thủy còn sống,  thấy cái tên Ngọc Hương , e rằng sẽ nhảy dựng lên mà tát thẳng  mặt ông.
Ngọc Hương chính là  vợ mà Tần Đức Thủy cưới ở quê  khi  phát đạt,   hiền lành dịu dàng.
Cô  thường tết một b.í.m tóc đuôi sam đen nhánh  đầu, việc nhà thì nhanh nhẹn lắm.
Ở quê, cô  cam chịu chăm sóc bố  chồng khó tính, cũng   con cái, còn chồng thì ở thành phố   nhà  con khác.
Lão Phương vốn  Tần Đức Thủy phái  ba ngày một  đưa cơm gạo về nhà  quê, cốt là để bịt miệng dân làng.
Ông là một  độc , mỗi  đến đều ngại  dám ở lâu, hai  cũng chỉ đơn giản gặp mặt.
Chuyện  cứ tiếp diễn cho đến khi bố  ruột của Tần Đức Thủy qua đời,  đó   ít khi, sẽ nghĩ đến  vợ  quê là Ngọc Hương.
Lão Phương gặp  Ngọc Hương ở bệnh viện, cô  bệnh ,   giường bệnh ho  ngừng.
Người độc  động lòng trắc ẩn, nhân lúc   ai trong phòng bệnh vì    vệ sinh, ông nhét tiền   gối.
Không ngờ  kịp rút lui thì   , nghi hoặc  ông.
Hai  dần dần quen thuộc, từ từ, ông phát hiện   thích Ngọc Hương hiền lành kiên cường.
Ban đầu hai   bàn tính kỹ , sẽ  tàu rời khỏi Kinh Thành,  thật xa,   cùng  sống qua ngày.
Không ngờ đời chẳng như là mơ, Tần Đức Thủy   về quê lấy đồ,  thấy mấy bà lắm chuyện trong làng  .
“Cái con dâu nhà lão Tần đó chẳng   đoan chính gì, bố  chồng nhà nó  mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tay-bung-hat-dua-toi-hong-chuyen-trong-tu-hop-vien-thap-nien-70/chuong-419.html.]
Thằng Đức Thủy    nhà,  chừng tối về nó lén lút với thằng đàn ông khác.”
“Không đời nào , Ngọc Hương   vẻ đàng hoàng lắm mà,   thể làm  chuyện đó ? Bà đừng   bậy.”
“Sao mà  ? Bà   con dâu thứ ba nhà  tận mắt  thấy .
Tối nhà lão Tần bên cạnh  tiếng đàn ông, thế  mà   lén lút với thằng đàn ông khác ?”
Lời   vặn lọt  tai Tần Đức Thủy, ngày hôm  Ngọc Hương     phát hiện c.h.ế.t đuối  giếng.
Người nhà ngoại cô  đến đưa  , dùng chiếu cói quấn , qua loa chôn cất.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Đến khi lão Phương phát hiện, Ngọc Hương ngày xưa  mỉm   biến thành một nấm mồ cô đơn.
Tiếng đàn ông  thực  là của một  cháu họ xa của Ngọc Hương ở quê, chính là Phương Viên,   đặc biệt đến thăm cô ,  ngờ   bà lắm chuyện hàng xóm lầm tưởng là trai lạ.
Chỉ dựa  mấy câu  đầy ác ý mà  thể cắt đứt tiền đồ của một con , thật là nực .
“Ngọc Hương , Tần Đức Thủy cũng c.h.ế.t đuối trong nước, mặt mũi đều sưng vù.
Em  gặp  ở  đó thì ngàn vạn  đừng sợ nhé.”
Lão Phương thở phào nhẹ nhõm, lưng thẳng tắp, đợi đến khi tận mắt thấy Phương Viên lập gia đình, ông sẽ xuống đó bầu bạn với Ngọc Hương.
Có Phương Viên và con cháu của nó,   mỗi dịp lễ tết, mộ phần của Ngọc Hương vẫn sẽ   đến nhổ cỏ.
…
Nhà họ Tần sụp đổ nhanh hơn cả kế hoạch của lão Phương, khi Tần Đức Thủy làm lãnh đạo cũng  đắc tội  ít .
Thế là   mất, lập tức   đeo băng đỏ hiên ngang kéo đến lục soát nhà.
“Lục soát cho , lục soát thật kỹ!”
“Tốt lắm, thế mà    tàng trữ loại sách , mang  hết!”
“Trời đất ơi, nhà  giàu thật đấy, lục   nhiều đồ thế .”
“Các  buông tay ! Đây là đồ của nhà , các  định chuyển  ?”
Tần Vệ Hồng  về đến nhà thì phát hiện nhà cửa  lục tung bừa bộn,  mới la hét     đẩy .
“Tính khí đúng là  nhỏ, thật sự tưởng  là tiểu thư .”
Cửa cũng vây kín  ít  xem náo nhiệt, chỉ trỏ, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Trần Lan cũng đến, trốn trong đám đông lén , trong lòng sung sướng vô cùng.
Không ngờ Tần Vệ Hồng cũng  ngày hôm nay, những ngày tháng   chắc khó sống đây.