--- Chương 24 --- Giếng  đánh cắp nắp
Trời ơi là trời, Lâm Tiểu Đồng đầu nặng chân nhẹ bước về nhà,   ghế mà đầu óc vẫn   hồn.
“Tiểu Đồng, Tiểu Đồng, con làm  ? Lão Tạ, ông mau  đây xem, Tiểu Đồng nhà     mất hồn  ?”
Cao Tú Lan thấy Lâm Tiểu Đồng ngây ngốc  đó, sợ đến mức vội vàng gọi Tạ Đại Cước , câu cuối cùng   nhỏ.
Cái thời  thần thánh ma quỷ   phép  đến, đó là thuộc về mê tín phong kiến mà.
“Mẹ, con   , con chỉ là nhất thời  trấn tĩnh   thôi.”
Lâm Tiểu Đồng  vẻ mặt lo lắng của Cao Tú Lan, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp.
“Hù c.h.ế.t  ,  định để bố con  ngõ chờ con, chờ mãi mà  thấy con về.”
“Trời tối , bố con định về lấy thêm áo ấm,  ngờ còn   đến ngõ thì con  về .”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cao Tú Lan giải thích, Tạ Đại Cước đưa tới một bát nước đường đỏ.
“Cảm ơn bố, , hai   đoán  con    chuyện gì ?”
Lâm Tiểu Đồng cầm bát nước đường đỏ ừng ực uống cạn nửa bát, uống xong bụng liền ấm lên, cổ họng cũng  còn khô nữa.
“Sao  con?” Cao Tú Lan vội vàng bưng đồ ăn đang hâm nóng trong nồi .
“Mẹ, con ăn vài miếng cơm   , con đói c.h.ế.t .” Lâm Tiểu Đồng đói bụng kêu ùng ục, vội vàng ăn mấy miếng cơm.
“Không vội, con ăn xong , ăn chậm thôi, đừng để nghẹn, mau uống một ngụm canh nóng.”
Cao Tú Lan  Lâm Tiểu Đồng đang ăn ngấu nghiến, thầm nghĩ, đứa nhỏ   đói đến mức nào .
“Mẹ, bố, hai    hôm nay con tình cờ   tin tức động trời gì !”
Lâm Tiểu Đồng ăn no uống đủ xong, hai tay ôm cốc thủy tinh sưởi ấm, cả  rúc  ghế, hắng giọng bắt đầu “biểu diễn”.
Ba  chen chúc trong sảnh, hạ thấp giọng.
Đại khái là chuyện .
“Trời ơi là trời!”
Cao Tú Lan và Tạ Đại Cước  xong,  lâu  vẫn   hồn, quả thực quá đỗi khó tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tay-bung-hat-dua-toi-hong-chuyen-trong-tu-hop-vien-thap-nien-70/chuong-40.html.]
Thực , Ngô Thắng Lợi và Điêu Ngọc Liên bề ngoài đối xử với Ngô Xuân Yến khá , trong mắt  ngoài thì  từng bạc đãi.
Trong đại viện còn luôn tiếc nuối Ngô Xuân Yến học giỏi như , nếu   đơn vị rèn luyện vài năm, cũng  thể  tiến cử  học đại học.
Mặc dù  cái thời   học đại học bằng tiến cử, đa  sinh viên ở các trường trong khu  đều là con em công nhân, thành phần giai cấp  khác biệt nhiều.
Thực  phần lớn  trong trường đều sống qua ngày, chẳng học  kiến thức gì cả.
 tiến cử  đại học cũng   nghĩa là  tiến cử thì chắc chắn sẽ đỗ,  khi nộp danh sách, mỗi  thi toán và lý vẫn sẽ loại bỏ một  .
Kỳ thi  chỉ ở trình độ cấp hai, nhưng vẫn luôn    qua .
Con trai thứ hai nhà Trương Đại Chủy là Chu Chí Văn thành tích   bằng cô bé Xuân Yến, nhưng     đơn vị tiến cử  học đại học  vài năm làm việc.
Chuyện    trong đại viện   ít  xì xào bàn tán riêng tư, nhưng vì sợ Điêu Ngọc Liên mất mặt, nên  bao giờ  thẳng.
Cho đến mấy năm nay, Xuân Yến  điều đến phòng kỹ thuật, sự tiếc nuối của   mới dần lắng xuống.
Đặc biệt là Ngô Thắng Lợi,  hề lộ liễu,  mặt   ông  đúng là hình ảnh một  cha từ ái,  mặt đồng nghiệp lúc nào cũng khoe “con gái lớn nhà  thế  thế nọ”.
Nhà họ Ngô trong một thời gian dài chỉ  một  Ngô Xuân Yến là con,  mấy  đàn ông lắm chuyện còn      mặt Ngô Thắng Lợi.
Ngô Thắng Lợi lúc đó  thẳng thắn  “sinh con trai  con gái đều như ,  chỉ thích con gái.”
Cao Tú Lan còn nhớ câu  là Trương Đại Chủy kể cho cô , khi đó Vu A Phân còn nghĩ Ngô Thắng Lợi đúng là một  đàn ông .
Sau   Ngô Gia Bảo, trọng tâm của hai vợ chồng nhà họ Ngô đều dồn  đứa con trai cưng .
Khi đó Kim Xảo Phượng thấy Ngô Xuân Yến  làm  mặc đồng phục của nhà máy, còn  trong lúc buôn chuyện rằng Điêu Ngọc Liên ngày nào cũng may quần áo cho Ngô Gia Bảo mà  thấy may cho cô bé Xuân Yến.
Khi đó ánh mắt Điêu Ngọc Liên   tự nhiên, lấm la lấm lét.
“Lão Tạ,   ông ít qua  với Ngô Thắng Lợi , loại    chọc   thì cũng nên tránh xa .”
Cao Tú Lan  lo cho lão Tạ nhà , dù  lão Tạ  như cái lão già thâm hiểm Ngô Thắng Lợi ,   nhiều tâm địa đến .
“Ờ ờ,   bà,  bình thường cũng   cùng ông .”
Tạ Đại Cước  Tú Lan lo lắng cho , vỗ vỗ tay Cao Tú Lan ý bảo cô đừng lo.
“Tiểu Đồng, chuyện con   hôm nay đừng  với ai khác, haiz,  sợ nếu truyền  ngoài sẽ gây tổn thương lớn nhất cho Xuân Yến.”
Cao Tú Lan còn  sợ Ngô Thắng Lợi sẽ kiếm chuyện với gia đình họ.
“Mẹ, bố, chuyện  con chắc chắn   lung tung.”