Tan vào hư vô - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-11-17 08:31:06
Lượt xem: 7,433

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh đoán ý .

“Tôi rửa tay, giúp em ga giường , ?”

Chân run lên, vội vã : “Tôi thích khác chạm đồ của , .”

Dường như dọa sợ, nhưng vẫn lời .

Anh khỏi phòng ngủ, “Rầm” một tiếng đóng sầm cửa , tắt đèn, trượt dọc theo cánh cửa xuống sàn.

Cơn đau do ung thư xương đa phần phát tác ban đêm, đau thấu tận xương tủy, từ những cơn đau gián đoạn ban đầu đến những phát tác liên tục , đau đến từng tế bào trong xương tủy.

Tôi cố hết sức chịu đựng, nhưng vẫn phát tiếng rên rỉ kiểm soát .

Người ở cửa vẫn .

Tôi thấy tiếng bước chân rời xa.

Tôi xa cửa hơn một chút, ít nhất là để tiếng rên lọt ngoài.

Tôi trở nên t.h.ả.m hại bất cứ ai, nếu , thể là bất cứ ai, nhưng tuyệt đối là t.h.ả.m hại mặt .

Khi xông bật đèn, đang đổ mồ hôi và nước mắt, co rúm ở góc đầu giường, co giật, sàn là những viên t.h.u.ố.c giảm đau rơi vãi.

Mắt đỏ hoe, bước nhanh tới.

“Nhuyễn Nhuyễn, đưa em bệnh viện.”

Tôi hất chiếc cốc xuống đất.

“Cút, đừng qua đây.”

“Đi , mau .”

Tôi kéo chiếc gối xuống định ném về phía , nhưng chút sức lực nào.

Anh bước tới, ôm chặt lấy .

Mặc cho giãy giụa đ.á.n.h đập.

Anh bế lên, ôm càng lúc càng chặt.

Tôi co giật.

“Tôi cần đến bệnh viện, lát nữa sẽ… thôi, lát nữa sẽ… .”

Tôi thấy nước mắt rơi xuống, vương mặt , hòa lẫn với nước mắt của .

Cơ thể ôm cũng ngừng run rẩy.

Chắc là đang thương hại .

chúng cũng từng từ thời học mà nên duyên vợ chồng, để kết thúc trong im lặng và bế tắc.

Ngày hôm , dậy sớm rửa mặt, đợi .

Khi mặc đồ, mới phát hiện nhiều bộ quần áo trở nên rộng thùng thình.

Cuối cùng, chọn một chiếc sườn xám từng đặt may nhỏ hơn một cỡ, hôm nay mặc vặn.

Trong hộp trang sức, còn một chiếc trâm cài trong suốt như băng, búi tóc lên và cài chiếc trâm .

Rồi trang điểm.

Những món mỹ phẩm lâu chạm tới, nếu dùng nữa, e rằng sẽ chẳng còn cơ hội nào.

Khi Bùi Diên xuất hiện, sững sờ. Đã quen xõa tóc và tùy tiện khoác một chiếc áo len, bộ dạng hôm nay của xem như cũng chút mới lạ.

Tôi đặt chiếc USB đang cầm trong tay túi xách.

“Trong nhà máy in, chúng thành phố in . À, nhớ gọi luật sư của cùng.”

Tôi bước vài bước, nhưng vẫn chậm chạp theo .

Tôi đành đầu .

“Tôi đồng ý ly hôn, sẽ .”

Tôi , bằng giọng run rẩy.

Tôi về phía núi xanh xa xăm, chỉ :

“Tôi kiện tụng, làm ầm ĩ đến mức bà nội cũng .”

“Nếu đến, em sẽ ly hôn, ?”

Tôi thậm chí còn thấy tự chán ghét chính bản .

Cảm giác , thật sự .

Tôi cũng từng đặc biệt chán ghét bản , hóa , cũng thể chán ghét chính .

Anh : “Vì còn bà nội, em bà cụ buồn.”

“Tôi bà cụ buồn, cũng khi c.h.ế.t còn nuối tiếc, nên chúng thỏa hiệp , ly hôn, nhưng đừng cho bà nội .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tan-vao-hu-vo/chuong-4.html.]

Bùi Diên nợ , nhưng bà nội nợ bất cứ điều gì.

Anh vẫn yên nhúc nhích.

“Anh lên cơn đau ở ngoài đường, khác vây xem chứ?”

Anh thả lỏng nắm đấm, cuối cùng cũng lái xe .

Vốn dĩ chạm bất cứ thứ gì liên quan đến nữa, nhưng nếu là để giải thoát một mối quan hệ sớm thối rữa, thì cũng chẳng cả.

Trên đường trời nắng ráo, chúng đến phòng in ấn bên cạnh Cục Dân chính.

Tôi cầm bản thỏa thuận in , đưa cho một bản.

Những xung quanh chúng bằng ánh mắt kinh ngạc, mới im lặng nhận lấy.

Tay khẽ run lên, lẽ, thực sự hiểu .

Lần đầu tiên ly hôn là do đề nghị, nhưng cố chấp nắm giữ tài sản nhà họ Bùi, chịu ký tên.

Lần , đáng lẽ vui mừng.

“Tài sản riêng của mỗi sẽ chuyển về tên đó, tiền sính lễ nhà họ Bùi trao lúc kết hôn, sẽ thuộc về , của hồi môn nhà họ Chu, sẽ thuộc về , thu nhập cá nhân tạo hôn nhân sẽ thuộc về cá nhân, từ nay chúng còn nợ nần gì nữa.”

Nếu nợ, thì đó là món nợ của chúng với buổi gặp gỡ thuở niên thiếu.

Anh ngước lên.

“Trước đây, em từng em tất cả, để gì cho , nên tài sản tạo cũng nên thuộc về em. Tôi là , đáng lẽ tay trắng.”

“Bây giờ lấy những thứ để làm gì đây? Hơn nữa, tiền kiếm , tiêu cũng thấy ghê tởm.”

Anh căn bản hiểu vì năm đó đòi hỏi tất cả tài sản, chỉ là thể thành cho .

“Nếu thời gian ngược , chúng bất cứ giao điểm nào thì .”

Tôi xong cúi đầu, nhanh chóng ký tên lên bàn.

Tôi chuyển bản thỏa thuận cho luật sư.

“Cảm ơn .”

Anh vẫn ký, cũng vội, tìm một chỗ ánh nắng, xuống đợi .

Cứ thế suốt cả buổi chiều, còn nửa tiếng nữa là Cục Dân chính đóng cửa, đành sang , cuối cùng cũng cầm bút lên, ký xuống cái tên của .

Đăng ký ly hôn, chúng là cặp cuối cùng tất thủ tục.

Sau tiếng "đong" một cái.

Chúng trở về với cát bụi, trở về với riêng .

Tôi bước gọi xe.

Đối diện Cục Dân chính, chính là bệnh viện lớn nhất thành phố.

Tại khu ung bướu, những tiếng rên rỉ dứt của những đang dùng máy truyền t.h.u.ố.c giảm đau vang vọng bên tai .

Xe đến.

Người phía xông , nắm c.h.ặ.t t.a.y .

“Chúng bệnh viện ? Nhất định sẽ chữa khỏi.”

Tôi ngẩng đầu : “Nếu chữa khỏi , em trai c.h.ế.t.”

Sau đó, với đến mức nước mắt suýt trào .

“Quan trọng nhất là, còn nào nữa, cảm giác còn một ai ?”

“Em vẫn còn .”

Anh cố gắng ôm .

Tôi rút tay lùi phía , giơ cuốn sổ nhỏ trong tay lên. Đôi mắt vốn chua xót của giờ còn cảm thấy khó chịu nữa.

“Chúng còn bất cứ quan hệ nào nữa , vĩnh viễn còn.”

“Tôi lên xe đây.”

“Chúng cùng về.”

“Ai ly hôn mà còn xe của chồng cũ nữa? Không cần thiết .”

Anh đành buông tay.

Trên đường về, qua một đoạn chợ đêm, nhiều cầm tay một chiếc đèn Khổng Minh.

“Đây là ?”

“Đây là chợ đêm, hôm nay hình như là Lễ hội đèn lồng gì đó, nên nhiều đang thả đèn.”

“Tôi xuống ở đây .”

Những chiếc đèn lồng đủ màu sắc bay lên trời, tựa như một buổi lễ hội lớn.

Loading...