Người lúc thực sự là quá trai . Y một cái, dường như tất cả đau khổ và xa cách của bảy năm đều thể từ từ chữa khỏi. Lâm Tư Niệm đến phát ngốc, giật mới phản ứng Tạ Thiếu Ly chính là vì câu ‘Ly ca ca’ của mà trở nên sáng lạng như .
Chẳng trách lúc nàng gọi ‘Thế tử’ y luôn chưng bộ dáng khó chịu... Lâm Tư Niệm giống như phát hiện một bí mật to lớn, lấy tay áo che miệng, nháy mắt nghĩ: Thì Tạ Thiếu Ly thích gọi y như .
Lâm Tư Niệm khinh bỉ bản mê mỹ sắc, tiền đồ nhịn mà trêu y: “Ly ca ca, Ly ca ca?”
Mỗi tiếng của Lâm Tư Niệm khiến tai của Tạ Thiếu Ly đỏ lên mấy phần. Sắc mặt y vẫn nghiêm túc lãnh đạm như cũ nhưng ánh mắt chút lay động, dứt khoát cửa sổ xe, chỉ để lộ lỗ tai đỏ ửng về phía Lâm Tư Niệm.
Lâm Tư Niệm sợ y thẹn quá hóa giận liền dừng , giương lên đôi mắt cong như trăng khuyết nên trộm .
Xe ngựa nhanh dừng cửa phủ tướng quân, Lâm Tư Niệm vẫn đủ liền thở một , đầu tiên cảm thấy quảng đường hai nhà Lâm Tạ ngắn như .
khi dùng xong cơm trưa, nàng chuẩn dự tiệc , chút tâm trạng vui vẻ lúc nãy cũng chỉ thể tạm thời bỏ qua một bên.
Vì đại lễ sắc phong Lưu quý phi dịp trung thu cho nên yến hội cũng khá chỉnh chủ. Lâm Tư Niệm mặc một bộ lễ phục đỏ thắm, bên thêu chim tước ẩn tầng mây, thắt lưng ngọc bích, tóc búi lên cao, đội thêm mũ quan nặng nề nhưng hoa lệ.
Nàng bản trong gương, tuy chỉ bảy phần dung mạo nhưng cũng bộ quần áo hoa mỹ làm cho mười phần kiều mỵ.
Thanh Linh bưng hộp phấn đến, theo phân phó của Lâm Tư Niệm mà cẩn thận trang điểm cho nàng. Chân mày như viễn sơn, gò má ửng hồng, đôi môi đỏ thắm, giữa chân mày điểm một nốt hoa mai, đuôi mắt thêm chút hồng đào càng toát lên vẻ diễm lệ khó sánh của nàng, như hồ yêu mặt mày nhỏ nhắn từ trong tranh bước .
Đẹp thì thật, nhưng đáng tiếc là quá lòe loẹt.
Thanh Linh chút lo lắng chủ tử nhà , kiến nghị: “Phu nhân, là chúng trang điểm nhạt một chút, như thế quá lòe loẹt .”
Đây chính là điều mà nàng .
Nếu như nàng biểu hiện quá hòa nhã, một nhà đồng tâm hòa hợp, như chỉ làm cho phía Thái tử càng kiêng kỵ Tạ Thiếu Ly thì chẳng bằng giả ngốc, im lặng làm một nữ nhân ngu ngốc chỉ đắm chìm trong đống son phấn.
Lâm Tư Niệm sờ trâm cài đầu, giang hai cánh tay gương tỉ mỉ xem xét hồi lâu, giương như còn mãn ý mang thêm hai cái vòng ngọc lên tay. Thanh Linh bên cạnh vẻ mặt thảm thương : “Đủ đủ ! Nếu còn mang thêm nữa phu nhân liền nổi nữa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-32-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
Lâm Tư Niệm lúc mới thôi.
Giờ dậu, xe ngựa đến đón dừng cửa phủ.
Lâm Tư Niệm mang bộ lễ phục đỏ thắm rườm rà hoa lệ, cả như vàng ngọc đắp lên, sự dìu dắt của Thanh Linh mà khập khễnh bước cửa.
Thanh Linh Lâm Tư Niệm ăn mặc lòe loẹt đến đường cũng vững, nhất thời cảm thấy cay mắt thôi.
Tạ Thiếu Ly sớm sắp xếp thỏa, đang đợi cửa.
Y một quan bào tử sắc đậm, thắt lưng đen óng, mái tóc đen dài bộ đều bó buộc trong kim quan, cả thanh cao dần dần chìm trong ánh hoàng hôn u ám càng làm lộ dáng cao cao thẳng tắp. Nhìn thấy bộ dáng Lâm Tư Niệm, y cũng dọa đến ngây .
Lâm Tư Niệm đỡ lấy mũ quan nặng nề đầu, vòng ngọc lay va chạm phát lên tiếng kêu cạch cạch. Nàng Tạ Thiếu Ly , gương mặt nhỏ dài nhiễm chút hồng đào như say: “Sao, ?”
Bộ dáng khiêu khích của nàng, linh động mà kiều diễm. Tạ Thiếu Ly nghiêm túc đánh quan sát, thật lâu mới chịu thu hồi ánh mắt, vén tấm màn xe lên giúp nàng: “Rất .”
Dứt lời, y tự nhiên mà giơ tay để Lâm Tư Niệm chân trái bất tiện thể đỡ lấy y mà bước lên xe.
Lâm Tư Niệm ngay ngắn trong xe ngựa, cũng quên sửa sang vạt áo, xốc lên màn xe với Tạ Thiếu Ly: “Thế tử yên tâm, sẽ biểu hiện thật .”
Tạ Thiếu Ly xoay lên ngựa, nóng lạnh “ừm” một tiếng.
Lâm Tư Niệm cảm thấy giọng của y chút mất mác, chuyển tầm mắt liền vội vàng sửa lời: “Đi thôi, phu quân.”
Một tiếng ‘phu quân’ buộc miệng nhưng mềm mại dịu dàng hơn bao giờ.
Trên tuấn mã hắc tung (bờm đen), bàn tay nắm lấy giây cương của Tạ Thiếu Ly nắm chặt , bằng mắt thường thể thấy vành tai y đang dần chuyển đỏ. Y đầu ho nhẹ một tiếng, ánh mắt thẳng phía như thường : “Khởi hành.”