“Công ty thực tập tìm , cần bố thí.”
“Bao nhiêu năm qua vẫn sống , lẽ nào sẽ c.h.ế.t đói ?”
Tôi bao giờ thấy giọng Hạ Ngôn lạnh lùng đến thế, giống như lớp vỏ bọc ngoan ngoãn, lời lột bỏ ngay lập tức, cả trở nên sắc bén, khí chất hung hãn như lưỡi kiếm.
Cuối cùng đẩy cánh cửa đó , chỉ là khi về văn phòng dặn thư ký: “Lát nữa bảo Hạ Ngôn qua đây một chuyến.”
Nửa tiếng , trai trẻ tuổi thẳng tắp mặt , như một cây bạch dương xanh , vẻ mặt chút sơ hở: “Giang tổng, chị tìm em việc ạ?”
Tôi : “Cái cách xưng hô của em, quả là phân minh chuyện công chuyện tư đấy.”
Cậu đắc ý nhếch khóe môi.
“Được , khóa cửa .”
Tôi gõ gõ mặt bàn. Hạ Ngôn lời xoay khóa cửa, đó bổ nhào đến, sấp bàn : “Chị gọi em đến là vì nhớ em ?”
“...”
“Tất nhiên là .”
Tôi chọc chọc trán : “Em dám nghĩ thế ! Chị hỏi em, nghỉ hè em về nhà, bố em lo lắng ?”
Trong mắt Hạ Ngôn thoáng qua muôn vàn cảm xúc hỗn độn, nhưng ngay giây che giấu bộ, trở vẻ trong veo và ngoan ngoãn thường thấy.
Cậu : “Chị cần lo lắng, em với họ , em sẽ ở gần trường thực tập.”
Tôi nhạy bén nhận giọng chút căng thẳng. Sự thật khả năng cao như , thậm chí thể liên quan đến cuộc điện thoại gọi trong cầu thang bộ.
Hạ Ngôn rõ ràng , cũng ý định ép hỏi.
Chỉ là thản nhiên : “Nếu , đại học N cách công ty khá xa, để em làm tiện hơn, chị sẽ thuê giúp em một căn nhà gần công ty nhé.”
“Em thể ở nhà chị ?”
Tôi thở dài, bất đắc dĩ : “Hạ Ngôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tan-huong-khoanh-khac-nay/chuong-13.html.]
Đôi mắt như mắt cún con, lấp lánh sự tủi , mím môi: “Em .”
“Không cần chị thuê nhà , em tìm .” Hạ Ngôn , chống tay lên bàn, ghé sát gần : “Tối nay chị cùng em về trường một chuyến ?”
Tôi thể chống đỡ vẻ mặt tủi tội nghiệp của , đành đồng ý.
Kết quả là khi khoác tay Hạ Ngôn trong trường, gặp một cô gái.
Tuy là kỳ nghỉ hè, nhưng đại học N vẫn còn khá nhiều sinh viên ở . Cô gái đó mặc chiếc váy ngắn màu đỏ tươi, tóc buộc đuôi ngựa lỏng lẻo, trông hoạt bát và nổi bật. Ánh mắt cô bé Hạ Ngôn tràn ngập sự ngưỡng mộ hề che giấu.
“Hạ Ngôn, thư và quà tớ gửi cho kỳ thi, xem ?”
Hạ Ngôn vốn đang vui vẻ, câu nụ chợt tắt, giọng cũng trở nên lạnh nhạt: “Thư thì , còn cái hộp đó nhờ bạn cùng phòng của đặt lên kệ sách . Tôi sẽ nhận đồ của lạ.”
Lời hề khách sáo. Cô bé vành mắt đỏ hoe, gượng : “Đây là chị gái ạ?”
“Đây là bạn gái .” Hạ Ngôn với vẻ mặt cảm xúc: “Chúng còn việc bận, nếu gì thì đây.”
Cô bé khó mà giữ vẻ mặt, chút khó xử , vội vã rời .
Tôi theo bóng lưng cô bé, chút ngẩn ngơ.
Thời sinh viên của luôn vội vã, sống một cách câu nệ và khốn khó, mãi cho đến khi chạy đôn chạy đáo kiếm "thùng vàng đầu tiên" mới khá hơn một chút.
Khi hồn , cùng Hạ Ngôn bộ đến sân bóng rổ. Tôi nghiêng đầu : “Ít em cũng nên khách sáo với cô bé đó một chút chứ.”
“Cô phiền quá, bám em nửa học kỳ . Em nhiều là em thích cô , nhưng cô cứ chịu .”
Tôi khẽ: “Trước đây chị em là nhân vật nổi tiếng của đại học N, nhiều cô gái thích em.”
“ em chỉ thích chị thôi!”
Cậu thốt cần suy nghĩ. Ánh đèn vàng lờ mờ hòa quyện với ánh trăng lạnh lẽo, chỉ đôi mắt Hạ Ngôn là sáng lấp lánh, chứa đựng tình yêu rực rỡ, hề che giấu, cứ thế nhảy khỏi màn sương mù, đường hoàng hiện diện mặt .
Tim đột nhiên hẫng một nhịp, một cảm giác rung động thuần khiết, hiếm lâu gặp chợt thoáng qua.