Về đến trường, quả nhiên Tiền Nhuận ở ký túc xá, đành tìm Triệu Ngọc để xin địa chỉ căn hộ Tiền Nhuận thuê, đó mò đến nhấn chuông cửa.
Cô thấy thì vô cùng ngạc nhiên, nhà hai lời mở điện thoại, đặt tất cả bằng chứng Hứa Trạch Uyên đưa cho mặt cô : "Cô làm là xâm phạm quyền riêng tư, còn vu khống, làm tổn hại danh dự của khác. Nếu kiện cô, cô đoán xem sẽ thế nào?"
Tiền Nhuận xong lập tức sợ hãi, loại tiểu nhân thì thường nhát gan, nước mắt cứ lã chã rơi, phiền lòng.
"Cô đừng nữa, thèm thương xót cô . Chuyện qua lâu , cũng lười làm khó cô, cô làm ơn đăng nhập tài khoản của , lên tường thú tội làm rõ chuyện ." Tôi nhíu mày khẽ đẩy cô một cái, ngăn cô thút thít.
Dường như Tiền Nhuận ngờ dễ chuyện như , cô ngẩn một lát liên tục gật đầu.
Một một mắt chẳng cần lý do gì cả, thật sự lười hỏi cô tại đối xử với như .
Tôi đang định bỏ thì Tiền Nhuận như thể lương tâm trỗi dậy, đúng hơn là "đâm chọt" đồng minh của : "Mấy thứ tường thú tội gửi cho cô , là Giang Nguyên."
Tôi đóng cửa bước ngoài, hồi tưởng một lúc mới nhớ , Giang Nguyên là cái của nợ đeo bám của Hứa Trạch Uyên, thật đúng là... vạ lây cho cá.
Tôi tiện tay gửi tin nhắn báo cho Hứa Trạch Uyên .
Ngây thơ! Hại xong là thể leo lên vị trí của trong lòng Hứa Trạch Uyên ư?
Quá ngây thơ ! Rõ ràng là ngoài thì Hứa Trạch Uyên chẳng yêu ai khác.
Sau khi nhận tin nhắn "Biết " của , cả lập tức thả lỏng.
Linlin
Hứa Trạch Uyên tính khí tệ như , sẽ làm nhục Giang Nguyên thế nào nữa.
Đáng đời, dù cũng từng Hứa Trạch Uyên mắng té tát mà, cứ để cô "hưởng thụ" chút .
Tôi lười biếng về phía trường nhưng đúng lúc đụng mặt Chu Dĩ đang chơi về.
Cậu thấy thì mắt sáng rực: "Chị ơi chơi với em ? Gần đây một quán bar mới mở, quẩy chị."
Lời từ chối đến miệng nuốt ngược , dù cũng việc gì làm, liền đồng ý.
Ở nơi Chu Dĩ, lúc nào cũng đông con gái, theo bản năng đảo mắt quanh, Chu Dĩ khẽ ghé sát: "Chẳng ai bằng chị cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tam-trang-xanh/chuong-14.html.]
Mặc dù là sự thật nhưng con gái khen thì lúc nào cũng nhịn .
Có lẽ là vì mất tìm nên trân trọng, khi yêu cầu chơi đại mạo hiểm và cùng Chu Dĩ ăn một thanh socola, từ chối, đó uống ba ly rượu co rút ghế sofa.
Chu Dĩ cũng dựa gần, giọng chút nũng nịu chút mềm mại: "Chị ơi, chị từ chối? Làm em buồn quá."
Tôi dùng mu bàn tay chạm nhẹ má, : "Tôi bạn trai , sẽ giận đấy."
Chu Dĩ sững sờ, cuối cùng chỉ còn chút tiếc nuối: "Chị bạn trai ư? Ai mà ghê gớm thế?"
Một bóng đen bao phủ đầu , ngẩng lên , Hứa Trạch Uyên đang ngay , sắc mặt vô cùng tệ: "Ra đây."
Nhận Chu Dĩ và chuyện sát rạt gần, chột , xách túi chào ngoài.
Tôi đưa tay nắm lấy tay Hứa Trạch Uyên, cũng đáp , cứ để mặc nắm, trong lòng lập tức thấy tủi .
"Anh làm gì thế? Em làm gì ."
Hứa Trạch Uyên rút tay , bóp nhẹ cằm : "Nếu em làm gì , liệu em còn đây ?"
"Thế ?" Tôi chỉ hỏi cho .
Hứa Trạch Uyên khẽ cong môi mỏng, nửa đùa nửa giễu, ánh mắt liếc sang khách sạn đối diện, lập tức im bặt.
Anh nắm tay về, lẽ cơn giận nguôi bớt chút: "Anh ở trường xử lý Giang Nguyên, còn em ở ngoài chơi với Chu Dĩ ?"
Nghe thì vẻ quá đáng thật.
"Lần thế nữa ." Tôi lắc tay làm nũng.
Hứa Trạch Uyên vui vẻ nhếch mép: "Cũng là cho em chơi."
chơi thì hơn, thực ở bên Hứa Trạch Uyên là vui .
- Hết -