Ai ngờ đầu dây bên như nhịn mà mỉa mai: "Mẹ còn cả chuyện con làm ở trường nữa đấy, bây giờ lập tức qua đây!"
Vụ Confession ? Bàn tay siết chặt điện thoại, mặt tái mét.
Tôi bước khỏi phòng, chút hoảng loạn, va Hứa Trạch Uyên đang dựa cửa.
Có lẽ sự bất thường của , một tay giữ lấy vai , nhíu mày hỏi: "Sao thế?"
"Anh giúp em với Hạ Châu, hôm nay em việc, mời ăn cơm ." Tôi rũ mi, tránh ánh mắt nóng bỏng của , né bước về phía .
Linlin
Có lẽ tính khí chó điên giảm bớt, còn thể để ăn một với Hạ Châu nên chạy tới đây .
Bước phòng 204 của tiệm , sắc mặt cực kỳ tệ đang bên trong. Khi thấy đóng cửa , bà liền dậy giáng cho một cái bạt tai.
Rất đau nhưng trong dự liệu.
"Số tiền đưa cho con đủ nhiều ? Mà con làm chuyện lả lơi với nhiều thằng ở trường như thế hả?"
Trên mạng xã hội cũng là sự thật, nhận bà hiểu lầm điều gì đó.
Tôi thể tin mà ngẩng đầu bà: "Mẹ nghĩ con làm gì?"
Có lẽ ánh mắt của quá sắc bén, dịu một chút: "Con gái tự nuôi lớn, rõ nhất!"
Trái tim từ từ nhẹ nhõm, cuối cùng những cảm xúc mãnh liệt hóa thành uất ức, nước mắt kìm mà tuôn rơi, nhưng thể kiểm soát .
"Con cái gì? Vẫn còn thấy uất ức ?"
"Mẹ ngoài việc cho con tiền, yêu cầu con học hành một cách vô lý thì còn quản con ? Vật cực tất phản, con nông nỗi , trách..." Lời châm chọc của còn hết, một cái tát nữa giáng xuống, mặt đau rát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tam-trang-xanh/chuong-11.html.]
"Khương Nghiêu! Con nhất nên tự kiểm điểm , sinh con nuôi con, con tự trọng tự yêu bản , còn đổ lên đầu ?"
Tay kìm siết chặt, lời bà cũng sai, thể trách ai đây, trách bản quá đáng thương, quá hổ mà thôi.
Tôi cúi đầu ngừng rơi lệ nhưng thành tiếng, xung quanh tĩnh mịch, chỉ còn giọng lạnh lùng của bà: "Đừng ở trong nước làm mất mặt nữa, đáng lẽ nên lời con mà để con học trong nước, mau chóng nộp đơn xin học thạc sĩ ở nước ngoài học , sẽ bảo gửi tài liệu liên quan cho con."
Nói xong, bà ngoài, thèm lấy một cái như thể là rác rưởi.
Tôi hiểu, tại đối xử với con như , một chút cũng yêu .
Tôi thể chống đỡ nữa, quỳ sụp xuống đất, ôm gối thất thần, nước mắt ngừng tuôn rơi, thật , cũng buồn, chỉ là trong lòng trống rỗng, chỉ mà thôi.
Đột nhiên cánh cửa kéo , tim chợt thắt , lập tức ngẩng đầu nhưng thấy đến là Hứa Trạch Uyên.
Tôi chán nản hẳn , dựa tường mà sụp xuống nhưng đến, nửa quỳ mặt , đưa ngón cái nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt ngừng rơi của , giọng dịu dàng đến mức giống : "Đừng nữa."
Tôi đàn ông đang cúi đầu mặt, đàn ông dịu dàng và thu sự sắc bén, trong lòng càng thêm tủi : "Anh thấy ?"
Hứa Trạch Uyên sững sờ, dường như chút khó xử nhưng cuối cùng vẫn chọn thật: "Nghe thấy ."
Tôi còn kịp phản ứng, tiếp: "Không trách em."
Ba chữ vốn dĩ gì đặc biệt nhưng chạm đúng khiến những uất ức bao năm nhận tình yêu thương từ cha của giải tỏa, cuối cùng kiềm nén nữa, bật thành tiếng.
Tay Hứa Trạch Uyên ấm áp, nửa ôm hề phát một tiếng động nào, cứ để mặc , cho đến khi còn chút sức lực nào nữa mới kéo dậy khỏi mặt đất.
Khi cảm xúc giải tỏa, nhận đang mặt là thích, mới bắt đầu ngại ngùng: "Có trông lắm ?"
Mắt Hứa Trạch Uyên cong lên, véo nhẹ mặt : "Không , Nghiêu Nghiêu thể ."