Dù sự xuất hiện bất ngờ của Phó Vân Giản, nhưng lời cần vẫn .
Tôi mở miệng:
“Phó Độ, đứa trẻ của , đúng chứ?”
Phó Độ chậm rãi siết chặt tờ xét nghiệm trong tay.
Khóe mắt đỏ lên, thở gấp gáp.
Cúi đầu, giống như con ch.ó bại trận, vô cùng nhếch nhác.
Mấy tờ giấy bàn tay bóp đến kêu răng rắc.
“Theo giao ước của chúng , nên về nơi đến. Tôi mong đừng xen cuộc sống của con nữa.”
“Không.” Phó Độ thì thào.
Tôi nhíu mày.
Đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt gắt gao thẳng :
“Là con !”
Tôi tức đến bật :
“Anh vớ vẩn cái gì thế? Rõ ràng đó ghi—”
Phó Độ né tránh bàn tay khi định giật lấy tờ giấy.
Đôi mắt đỏ ngầu, ngoan cố cãi:
“Là con ! Tôi là của thì chính là của !”
Nói , chẳng để kịp phản ứng, Phó Độ liền xé tan mấy tờ giấy đó.
Tôi sững sờ.
Phó Độ đúng là điên thật !
“Phó Độ!” Tôi nghiến răng, lên định ngăn , thì Phó Vân Giản tay nhanh hơn.
Anh dùng sống d.a.o gọt hoa quả khẽ ép xuống cánh tay Phó Độ.
Một câu , nhẹ bẫng như gió, nhưng cho khác cơ hội từ chối:
“Là của cháu ? Nếu cháu liền cướp ư?”
Phó Độ sững sờ.
Trừng mắt Phó Vân Giản.
Đây là đầu tiên Phó Độ dám cả gan thẳng mắt chú nhỏ lâu đến .
Mọi thứ rốt cuộc quá rõ ràng.
Phó Độ nghẹn cục tức nơi cổ họng, tức đến mức như sắp nôn máu.
Nghe câu của Phó Vân Giản, đầu nhức như nổ tung.
Còn Phó Độ thì như đ.ấ.m thẳng ngực, run rẩy, thở hổn hển ngay tại chỗ.
Cố gắng vuốt phẳng bản giám định vò nhăn nhúm, đối chiếu từng con một, cuối cùng cũng phát hiện điểm bất thường.
“Thì chú từ . Thảo nào kết quả giám định chậm mất hai ngày mới đưa cho —bọn họ gửi cho chú xem !”
Phó Vân Giản nhàn nhạt, rốt cuộc cũng để lộ chút hờ hững, xem thường.
Anh trả lời Phó Độ, chỉ sang :
“Làm một bản giám định. Tôi mang theo nhân viên chuyên môn. Nhanh nhất thì khi khu vui chơi đóng cửa kết quả.”
Tôi mím chặt môi.
So với Phó Độ, Phó Vân Giản rõ ràng khó đối phó hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tam-nguyen/chuong-9.html.]
Anh vốn chuẩn mà đến.
Đôi mắt ôn hòa , bắt đầu đưa những lời thỏa hiệp kiểu “ cho cả đôi bên”:
“Tiểu Kiều, Phó Độ từng phản bội em, nhưng thì . Tôi vô tội, đúng ? Em tin nó sẽ làm cha , lẽ nào ngay cả em cũng tin?”
Bảy năm trôi qua, càng trở nên khó dò, sâu lường nổi.
Rốt cuộc từ khi nào đến sự tồn tại của Tiểu Bảo?
Và từ khi nào sắp đặt cục diện —
Để Phó Độ tự nguyện làm giám định với , tự chứng minh, tự tay gạch bỏ quan hệ với con .
Đồng thời, lợi dụng tính cách kiêu căng mỏng manh của Phó Độ, khiến mất mặt ngay mắt .
Từ nay về , chắc chắn Phó Độ còn dám nhắc đến chuyện cũ giữa và mặt khác nữa.
Suy cho cùng, chướng ngại lớn nhất giữa và Phó Vân Giản, chính là Phó Độ—kẻ giống như một thùng thuốc nổ, chỉ cần châm một chút là bùng lên dữ dội.
Chỉ cần Phó Độ im lặng, sẽ chẳng ai , hoặc chẳng ai dám truy cứu quá khứ của .
“Em tin nó thể làm một cha , lẽ nào đến cả em cũng tin ?”
Tôi nhẩm câu hai trong lòng, cuối cùng mới nối tất cả sự việc thành một mạch.
Tôi hiểu :
“Anh… sớm hết đúng ?”
Phó Vân Giản đáp.
sự im lặng , đối với thông minh mà , chính là ngầm thừa nhận.
Anh sớm Cảng Thành, cũng Phó Độ đang dây dưa .
Anh mặc kệ tất cả, chỉ để sự so sánh.
Phó Độ hấp tấp nóng nảy, từ đó khơi gợi trong Tiểu Bảo khát vọng về một cha.
— thể nào chấp nhận nổi Phó Độ—cuối cùng sẽ vì đứa trẻ khát khao tình phụ tử mà sang chọn , “ hơn”, danh chính ngôn thuận hơn.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình lưng.
Tính tình Phó Vân Giản ngày càng kiên nhẫn, chờ thời cơ.
Anh chỉ , dịu dàng khuyên nhủ:
“Có một câu Phó Độ sai, trẻ con cần một cha.”
“Tiểu Kiều, ép em lựa chọn. nghĩ, em cũng nên con từ chối một tương lai hạnh phúc hơn. Chuyện liên quan đến Hứa Thần An, em nên để An An tự quyết định, chẳng ?”
Anh vẫy tay.
Nhân viên lầu mỉm vui vẻ, dắt Tiểu Bảo .
Phó Vân Giản hiền hòa, ôn nhu dễ mến.
Vẻ ngoài của vốn trai, trẻ con đều thích , nên tự nhiên cũng gần gũi .
Tiểu Bảo hiểu chuyện, bước về phía .
Anh dịu dàng :
“An An, con thêm một ba ? Nếu con đồng ý để một cùng yêu thương và che chở con, thì con chịu cùng chú làm thêm một giám định quan hệ ?”
Tiểu Bảo , .
Thằng bé ngừng lùi , bất ngờ bỏ chạy thật nhanh.
Phó Vân Giản hề bỏ cuộc.
Anh khẽ dặn nhân viên:
“Đuổi theo nó, chuyện cho rõ ràng. Cứ bảo với nó rằng khu vui chơi biển thuộc về , nếu nó chịu làm giám định, ngày nào cũng thể đến chơi. Không chỉ ở đây, mà bộ công viên ở Cảng Thành, nó cũng thể chơi tùy thích.”
Phó Độ thì tròn mắt, dám tin nổi.