Phó Độ thuê căn hộ đối diện .
Luôn tìm đủ cách chuyện với Tiểu Bảo.
Đường mật lẫn bạo lực, thủ đoạn nào cũng đem dùng.
Động tĩnh quá lớn, chỉ sợ kinh động đến Phó Vân Giản ở Cảng Thành.
tiện làm ầm, chỉ thể đẩy nhanh tiến độ điều chuyển công tác.
Một hôm, Tiểu Bảo nhét tay một con robot đồ chơi, bất ngờ hỏi :
“Mẹ ơi, đàn ông bên thật sự là bố con ? Chúng sẽ sống cùng mãi mãi ?”
Câu hỏi dễ trả lời, nhưng ý nghĩa thực sự con hỏi là gì?
Phải chăng con cũng khao khát cha?
Tôi hỏi , nhưng im lặng.
Bất chợt nghĩ đến một chuyện—
Phó Vân Giản, vì vụ tai nạn năm đó, hình như đến giờ vẫn kết hôn.
Chiều tối, tivi chiếu đến cảnh cha con nhận .
Nam nữ chính hiểu lầm hóa giải, đối diện mưa.
Nam chính “phịch” một tiếng quỳ xuống:
“Ngươi hại Khiết Khiết mất trong sạch, bắt ngươi đền một quả thận, ân oán xem như xóa sạch. Dịch An, vì con, ngươi nhất định bên , nó cần một cha.”
Đứa bé thiên tài cũng gào :
“Mẹ ơi, tha thứ cho bố , vì mà bố suýt c.h.ế.t !”
Tiểu Bảo chằm chằm màn hình, nghiêm túc đến mức mày khẽ nhíu .
Tôi bỗng thấy trong lòng trống rỗng, bất an.
Câu hỏi từng chắn ngang trong tim trào lên, mà vẫn dám hỏi.
Chỉ là, đột nhiên châm một điếu thuốc.
Sinh nhật Tiểu Bảo hôm , Phó Độ nhận bản báo cáo xét nghiệm huyết thống chậm trễ gửi đến.
Anh mở xem ngay, mà coi như một món quà, định khi Tiểu Bảo thổi nến xong sẽ công bố bất ngờ .
Anh tự tin nắm chắc phần thắng, chắc chắn điều ước sinh nhật của Tiểu Bảo là một cha, và tất nhiên sẽ ngay lập tức giúp con thực hiện ước nguyện.
Tôi lạnh lùng .
Bởi vì , loại như Phó Độ thì khó dây dưa nhưng yếu ớt kiêu ngạo.
Chỉ để chịu một mất mặt thật nặng nề, nhục nhã đến mức đau thấu tim gan, thì mới như mắc PTSD, khó chịu đến mức hận thể tránh càng xa càng .
Khu vui chơi trẻ em bao trọn.
Tiểu Bảo cùng một đám bạn ở lầu chơi bóng trong hồ và nhún nhảy bạt lò xo.
Phong bì đựng báo cáo giám định quan hệ cha con nhẹ nhàng đẩy tới mặt .
Phó Độ làm vẻ nhân từ:
“Hứa Kiều, thể cần mở, coi như cho em một bậc thang. Em trực tiếp đeo chiếc nhẫn , chúng liền đính hôn, để Tiểu Bảo nhận tổ quy tông.”
Tôi:
“Phó Độ, chúng rõ . Nếu thật sự dối, mặc xử lý. nếu thật, thì từ đến hãy về đó, thề rằng bao giờ tới dây dưa với nữa.”
Phó Độ gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tam-nguyen/chuong-8.html.]
“Được.”
Anh gần như thương hại mà :
“Tình yêu vốn kẻ thắng, Hứa Kiều, hà tất vì chút tự tôn mà cố chấp chống đỡ? Tôi thật sự nỡ em mang bộ dạng thà c.h.ế.t tin đến thế .”
Tôi lạnh lùng , định mở miệng thì đột nhiên——
“Tiểu Độ.”
Tôi thấy giọng , con ngươi lập tức co rút , thể tin nổi mà về phía đến.
Anh chậm rãi bước tới:
“Đây là việc gấp cháu ?.”
Là Phó Vân Giản.
Ngay cả Phó Độ cũng ngây .
Bởi ở đây, cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh:
“Chú nhỏ? Sao chú tới? Mẹ cháu ?”
Phó Vân Giản nhàn nhạt :
“Cháu gấp gáp bảo tới Hải Thị, thật là càng lớn càng lỗ mãng. Thân thể bà bao năm nay vốn , là chú nhỏ còn , chẳng lẽ làm con trai mà cháu rõ?”
Chiếc bàn vuông bốn góc, đối diện Phó Độ.
Phó Vân Giản đường hoàng ngay bên cạnh .
Ba chúng , tựa như tạo thành một tam giác kỳ dị, giữa khí ngầm cuồn cuộn sóng ngầm.
Phó Vân Giản Phó Độ:
“ lúc việc tới Hải Thị, tiện đường qua đây. Lại gây chuyện gì nữa? Còn giấu , bắt cháu xử lý?”
Phó Độ nắm chặt phong bì .
Ngoài cửa sổ, tiếng đùa lanh lảnh của bọn trẻ vọng .
Anh do dự, giải thích thế nào.
Tôi bộ dạng của Phó Độ— còn hùng hổ thề thốt ép cưới, giờ gặp “gia chủ” nhà họ Phó thì sợ đến mức dám nửa câu.
Bao nhiêu năm , Phó Độ quả thật vẫn chẳng đổi.
Phó Vân Giản liếc đồng hồ, hai ngón tay đặt lên phong bì, khẽ gõ mấy cái:
“Được , đừng nghĩ lời giải thích nữa. Mở , nhanh chóng kết thúc vở kịch .”
“Chú nhỏ, chú—” Phó Độ kinh ngạc giọng hoang mang bất an.
nhanh chóng lấy bình tĩnh vì Phó Độ nghĩ rằng Phó Vân Giản đoán mối quan hệ giữa và .
vẻ mặt lạnh lẽo của Phó Vân Giản, trong lòng dấy lên một suy đoán sâu xa hơn.
“Chú nhỏ, thật cháu đưa cô đến gặp chú, cháu vốn , chỉ là thời điểm thích hợp, cháu thật —”
Phó Độ bỗng khựng .
Phó Độ chằm chằm bản báo cáo xét nghiệm huyết thống rút , ngón tay run rẩy, kéo theo tờ giấy run lên.
Không thể tin nổi, Phó Độ nữa.
Sau đó đột ngột ngẩng đầu .
Phó Độ há miệng, nhưng chẳng gì.
Cái dáng vẻ đắc ý kiêu căng ban nãy, tựa như quả bóng chọc thủng, xẹp hẳn xuống.